Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 571 : Đại bổ

Ngày đăng: 14:47 30/04/20


Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn



- --



"Ta có một cái bánh bao thịt!" Từ Lạp Trí niệm thần chú, một cái Khôi Phục Đại Bao Thịt liền đưa tới.



Đường Vũ Lân hai ba ngụm đã nuốt trọn cái bánh bao thịt, tiếp tục hướng về Từ Lạp Trí đưa tay ra. Ở trước khi đi tới phòng ăn tầng 3, hắn cũng đã ăn gần 20 cái bánh bao nhân thịt heo.



Hiệu quả của Khôi Phục Đại Bao Thịt xác thực là phi phàm, dáng dấp yếu bệnh của Đường Vũ Lân rõ ràng đã giảm bớt. Sắc mặt cũng đỡ trắng xám phần nào. 



Phòng ăn trên thuyền rộng vô cùng. Bởi vì phải đồng thời chứa đựng hơn ngàn người ăn cơm, các loại đồ ăn thức uống đều đầy đủ. So với các loại đồ ăn nhẹ ở dạ tiệc tối hôm qua khiến người ta ăn không đã ghiền, hoàn toàn khác nhau.



Trên mỗi chiếc bàn bày ra đủ loại món ăn: súp, trứng ngũ vị, hải sản các loại...



Những người khác rất tự giác, không ngồi chung một bàn cùng Đường Vũ Lân. Bởi vì bọn họ biết, cơm nước trên chiếc bàn kia cũng chưa chắc đủ để cho mình hắn ăn.



Vào lúc này thời gian còn sớm, đồ ăn bên trong phòng ăn tuy rằng đều được chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng chỉ có 1/3 số người đang dùng cơm.



Đường Vũ Lân tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống, hai tay cùng đưa ra, tóm lấy 6 quả trứng gà ở trước mặt mình. Vừa định bắt đầu ăn, bên tai lại truyền đến một tiếng ồ khẽ.



"Vũ Lân? Làm sao ngươi lại ăn cơm một mình ở đây?"



Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn lại, còn có thể không phải là Lâm Dục Hàm sao?



Lâm Dục Hàm nhìn đám người Sử Lai Khắc học viện ở chiếc bàn bên cạnh, đặc biệt là Cổ Nguyệt, lại nhìn một chút Đường Vũ Lân, ánh mắt không khỏi hơi nghi hoặc một chút.



"Ừm." Đường Vũ Lân hiện tại đói gần chết, làm sao có thời giờ giải thích, lập tức trực tiếp bắt đầu gặm lấy gặm để.



Bàn sát bên.




Đường Vũ Lân cười khổ lắc đầu một cái. Chuyện liên quan tới Mục Dã, vẫn đúng là không tiện nói ra, "Có khả năng là tu luyện quá cực khổ. Bất quá hiện tại đã không sao rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm tối."



Cổ Nguyệt: "..."



Cơm tối Mục Dã cũng không lại xuất hiện. Hơn nữa Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, lượng cơm tối mình ăn vậy mà lại ít hơn rất nhiều, chỉ ăn gấp 7 – 8 lần người bình thường đã ngừng lại.



Có khả năng là lượng dinh dưỡng trong cơ thể quá dồi dào rồi đi? Hắn nghĩ thầm trong lòng.



"Các ngươi cơm nước xong định làm cái gì?" Đường Vũ Lân hỏi các bạn mình.



Cổ Nguyệt nói: "Ta đi luyện tập thiết kế Cơ Giáp."



Diệp Tinh Lan nói: "Ta tiếp tục chế tác Đấu Khải."



Nhạc Chính Vũ nói: "Ta sẽ đi dạo khắp nơi."



Hứa Tiểu Ngôn và Nguyên Ân Dạ Huy tỏ vẻ phải về phòng tu luyện, Tạ Giải thì lại đi đến khu tu luyện chuyên dụng trên thuyền để luyện tập.



Đường Vũ Lân nói: "Vậy ta cũng trở về phòng tu luyện vậy." Đối với trạng thái cơ thể mình hiện tại, trong lòng hắn vẫn còn có chút nghi hoặc. Chỉ có thông qua minh tưởng, cảm thụ thật sâu biến hóa của chính mình, hắn mới có thể nắm được điểm mấu chốt.



Trở về phòng, Đường Vũ Lân mới vừa dự định minh tưởng, cửa ban công đã mở ra, Mục Dã giống như u linh, không hề phát ra nửa điểm tiếng động đi vào. Ông vung tay lên, một tầng hào quang màu vàng sậm mỏng manh liền bao phủ cả căn phòng.



"Ông... ông định làm gì?" Đường Vũ Lân cảnh giác nhìn ông ta.



Mục Dã nói: "Cảm giác thế nào?"



Đường Vũ Lân sững sờ, "Cảm giác gì cơ?"