Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chương 88 : Đây không phải là mộng
Ngày đăng: 14:40 30/04/20
Dịch giả: Tiểu Băng
Quang ảnh màu vàng nói: "Ngươi có thể tới đây, chứng minh ngươi đã có thể hấp thu phong ấn thứ nhất. Hấp thu tinh hoa của Kim Long Vương, đầu tiên thân thể của ngươi mạnh hơn, tiếp theo, ngươi cần phải một ít ngoại vật phụ trợ. Phong ấn thứ nhất này, ngươi cần phải tìm được ba món đồ, dùng chúng để đề thăng thân thể của ngươi, ta đã thức tỉnh, đợi đến khi ngươi chuẩn bị xong ba món đồ đó, ăn chúng xong, ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ đạo phong ấn sức mạnh thứ nhất."
"Ngươi ghi nhớ, Kim Long Vương tinh hoa đối với ngươi là một con dao hai lưỡi, hấp thu nó sẽ để giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, nhưng nếu tốc độ trở nên mạnh mẽ của ngươi quá chậm, phong ấn không áp chế nổi không sức mạnh của nó, thì ngươi sẽ chết. Trước khi tới mười tuổi, phải tìm cho được ba món đồ đó cho ta, nếu không, ta không áp chế nổi phong ấn thứ nhất đâu."
Mười tuổi? Chỉ còn có nửa năm nữa là mình được mười tuổi.
"Đã rõ. Ba món đồ đó là gì?" Đường Vũ Lân vội hỏi.
"Băng Tinh Quả trăm năm, Xích Viêm quả trăm năm và mười giọt máu của hồn thú trăm năm có huyết mạch của Long."
Mới nghe tên, là biết những thứ này đều là hàng vô giá, hai thứ quả đầu tiên nó còn chưa nghe tới bao giờ, tới cái món cuối cùng, thì càng...
"Ngài còn sống, nhưng Hồn Thú thì gần như bị diệt sạch rồi! Ta biết đi đâu tìm?" Đường Vũ Lân ngơ ngác.
Quang ảnh màu vàng im lặng như suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Ta cũng không biết. Ta chỉ biết nói những gì ta biết cho ngươi, còn phải làm như thế nào, làm sao có được, thì đều là vấn đề của ngươi. Ta không có cách giải quyết giúp ngươi. Ta chỉ có thể báo cho ngươi biết, tới mười tuổi, ngươi nhất định phải cởi bỏ đạo phong ấn thứ nhất và hấp thu nó, nếu không, ngươi sẽ chết."
"Tới khi ngươi tìm được, lúc minh tưởng nghĩ tới rồng, ta sẽ dẫn ngươi tới đây. Còn bây giờ, ta tiễn ngươi đi ra ngoài."
"Khoan đã." Đường Vũ Lân vội kêu lên.
"Ta chỉ là một ít thần thức, thời gian duy trì có hạn, không nên chậm trễ." Quang ảnh màu vàng nghiêm túc nói.
Đường Vũ Lân nói: "Tại sao lúc ta bị Quang Long Chủy đâm trúng, trên người lại xuất hiện lân phiến? Nó có liên quan tới Kim Long Vương đúng không?"
Quang ảnh màu vàng nói: "Đúng vậy, sức mạnh của Kim Long Vương có thể bị khí tức mang huyết mạch của rồng tạm thời lôi ra, nhưng trước khi cởi bỏ được phong ấn, ngươi không có khả năng khống chế được sức mạnh này. Cho nên, mau tìm cho được ba thứ đó đi."
Đường Vũ Lân còn muốn hỏi thêm, nhưng không gian chung quanh đã vặn vẹo, một hồi trời đất quay cuồng, rồi nó tỉnh lại.
Đường Vũ Lân trợn mắt, tám mươi tới một trăm vạn? Mà mới là một quả?
Nó chỉ còn có nửa năm, nửa năm, làm sao đủ kiếm được nhiều tiền như vậy? Chưa nói mười giọt máu hồn thú trăm năm có huyết mạch long nữa...
"Vũ Lân, ngươi sao vậy? Sao tự nhiên hỏi cái này? Mấy thứ như Linh quả bình thường có rất ít người dùng, vì dược hiệu quá bá đạo, cơ thể người dùng chúng sẽ gặp nguy hiểm, trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không chẳng ai dùng tới. Nhưng nếu bị ảnh hưởng căn cơ, thì lại rất có hiệu quả. Đương nhiên, trừ quả ngoài ngàn năm, cái thứ đó chả mấy ai lấy được. Linh quả ngoài ngàn năm là cũng như hồn thú rồi, tới vạn năm, là đã có linh trí riêng."
Đường Vũ Lân dần bình tĩnh trở lại, nói: "Tạ Giải, ngày nghỉ cuối tuần này, ngươi dẫn ta đi đấu giá hội đi, ta chưa bao giờ tới đấu giá hội."
"Ừ!" Tạ Giải gật đầu. Đối với người ngoài, hắn rất lãnh đạm, nhưng đối với bạn bè, hắn rất khẳng khái.
Tạ Giải đi rửa mặt, Đường Vũ Lân rút máy truyền tin hồn đạo, bấm mã số.
"Ục ục."
"Vũ Lân? Chuyện gì?" giọng quen thuộc của Mang Thiên vang lên.
"Lão sư, ngày nghỉ tuần này, người có tới Đông Hải Thành không?" Đường Vũ Lân hỏi Mang Thiên.
Mang Thiên hỏi lại: "Sao? Ngươi có vấn đề về rèn?"
Đường Vũ Lân nói: "Không phải, ta có việc muốn nói với người."
Mang Thiên im lặng một lúc: "Lão sư cũng vừa lúc có việc muốn nói với ngươi. Chiều ngày nghỉ ta sẽ tới."
"Vậy ta đợi người ở phòng làm việc." Đường Vũ Lân cung kính.
Nó ngẫm nghĩ, mình chỉ có nửa năm. Bây giờ thứ nó cần nhất là tiền. Phải kiếm được tiền nhiều hơn, mà với tình hình hiện giờ của mình thì không thể nào làm được, nhất định phải nghĩ cách khác.