Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 100 : Kinh Nghiệm Thực Chiến Các Vị Còn Ít Lắm!

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


"Hừm, đạo sĩ này là ai mà am hiểu nhiều quyền pháp của Nam Phái, còn biết cả những biến hoá vi diệu trong Triền Trửu, Định Trửu của Bát Cực? Thật không đơn giản, xem ra dân gian đúng là tàng long ngoạ hổ, nhất là thời hòa bình bây giờ người luyện võ đều có xu hướng ẩn dật, những kẻ ra ngoài đấu võ hay đánh hắc quyền thì quá ít...!"



Ánh mắt Vương Siêu tức khắc tập trung lên người đạo sĩ. Chỉ thấy tuy râu ông ta rất dài song đều chải chuốt ngay ngắn đến từng sợi, vầng trán phẳng bóng, da mặt trắng hồng, hai mắt lấp láy, da tay không hề thấy vết chai sần, hẳn là võ công đã luyện đến ám kình.



Luyện võ trước tiên phải luyện gân cốt, tay chai sần là chuyện dĩ nhiên. Chỉ đến khi đột phá được ám kình, sức đàn hồi của lỗ chân lông tăng vượt bậc, khả năng tái sinh của mỡ dưới da cũng tăng theo, lúc đó những chai sạn sẽ bong đi xuất hiện lớp da mới mịn màng.



Vương Siêu lúc bị lũ đâm thuê của Triệu Quân phục kích, sau lưng và mu bàn tay đều lãnh những vết sẹo dài, nhằng nhịt như chân rết. Nhưng sau khi luyện thông Hổ hình, Ưng hình, Long hình và Xà hình, ám kình lan toả khắp hai cánh tay, sau lưng, trước ngực và hai chân, dưới tác động đóng khép co giãn hàng ngày của lỗ chân lông, các vết sẹo bong dần rồi hoàn toàn biến mất.



"Chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu!" Lâm Nhã Nam không màng đến lời đạo sĩ, đứng sát lại bên Vương Siêu thấp giọng: "Xem ra đây là sư huynh và bằng hữu của Trương Uy, sợ thù gia của ông ta tìm đến nhà nhổ cỏ tận gốc. Nếu như người nhà Trương Uy đã ra nước ngoài thì tâm ý của anh coi như đã làm hết bổn phận, chúng ta đi thôi!"



"Không nói rõ ra, không được đi!" Hai mắt đạo sĩ khẽ đảo, bất ngờ tiến lên trước một bước, tay khẽ vòng ra nhằm cổ tay Lâm Nhã Nam kẹp mạnh.



Hai ngón trỏ và giữa của ông ta khép lại, hợp thành kiếm ý, trong khi tay kia ngón cái và ngón út khẽ móc, động tác nhẹ nhàng song nhanh lẹ vô cùng, chớp mắt đã chạm được vào áo của Lâm Nhã Nam.



Lâm Nhã Nam không khỏi một phen thất kinh. Tuy thân thủ cô không tồi nhưng đạo sĩ kia quả thực quá nhanh, hơn nữa còn thủ xuất bất phong, vô ảnh vô hình, nhìn thấy mà không sao tránh được.



"Ông định làm gì?"



Vương Siêu khẽ hô một tiếng, tất nhiên không thể để đạo sĩ đắc thủ, một tay chặt qua, gân cốt toàn thân đồng phát lôi âm, trong không lập tức rộ lên những tiếng ầm ầm, vỗ trúng tay đạo sĩ.



"Ngũ lôi chính pháp! Gân cốt tề minh, phủ tạng tương hỗ! Sao có thể được?" Hai tai đạo sĩ khẽ động, lớp da trên tay phập phùng nhấp nhô, lập tức nhận ra một quyền này là không thể chặn đỡ. Chỉ cần chạm vào người nữ nhân là lập tức sẽ bị tay đối phương chặt gãy, gân cốt rụng rời tại trận.



Thủ xuất lôi minh, trong đạo gia người luyện đến cảnh giới này có thể được xem là chân nhân rồi. Lôi pháp vẫn là thần thông đại pháp uy lực nhất trong đạo thuật. Theo truyền thuyết dân gian, chân nhân luyện thành lôi pháp, hàng yêu trừ ma, chấn áp ngoại đạo, hô phong hoán vũ, vãi đậu thành binh, đằng mây vượt gió, không gì là không thể.



Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết được bách tính lưu truyền từ đời này sang đời khác, rồi theo nhau phóng đại lên. Có điều người luyện đến cảnh giới thủ xuất lôi âm dù sao cũng đã đủ xuất quỷ nhập thần rồi, thường nhân khó lòng lý giải nổi.


Lực đàn hồi của phế nang đạo sĩ là rất lớn, phồng ra ép lại tạo thành áp lực không thể tưởng tượng được, chuyện này khác hẳn với quyền thuật trong võ lâm.



Năm xưa đấu võ với Trương Uy trên thuyền, Vương Siêu đã nhờ một khẩu "Huyết tiễn" khắc địch giành chiến thắng. Hôm nay trên quê hương của chính Trương Uy, hắn lại bị Cam đạo sĩ dùng phương thức này tấn công. Không lẽ là Ý Trời?



Đáng tiếc, có vẻ trong cõi u minh không hề có sự tồn tại của Ý Trời, thế giới này vẫn là thế giới duy nhất. Vương Siêu tức tốc một tay che mắt, một tay bổ mạnh về phía trước. Lôi âm cùng tiếng nổ rền vang của không khí, đón thẳng "Tiên Chùy" của Lương Chính Văn.



Bang! Lương Chính Văn bị một đòn Hổ hình giữa thoi quyền, nhất thời nửa người tê đờ như sét đánh, lập cập lùi nhanh về sau. Công phu ông ta tuy thâm hậu, song trước kình lực lôi âm của Vương Siêu vẫn không thể chịu nổi.



Cùng lúc đó, luồng thủy tiễn bắn trúng bàn tay che mắt của Vương Siêu, cảm giác vài phần đau nhói giống như trúng phải tên thật.



"Phế lực mạnh lắm!" Vương Siêu một tiếng cảm thán, bàn tay che mắt hạ xuống, cả hai cánh tay chụp mạnh xuống dưới, Ưng hình trực xuất lẳng lặng tóm chặt kiếm thủ của Cam đạo sĩ.



Đạo sĩ kinh hãi, vội vã dùng "Băng Tự Quyết" trong kiếm thuật, vừa nhảy vừa né, liên tục thay đổi, dùng hết lực khí mới thoát một đòn Ưng Trảo của đối phương. Có điều đạo sĩ vừa lùi sau, Vương Siêu lập tức bám theo, cơ thể kinh hoạt chẳng khác linh xà luồn cỏ vào hang. Cam đạo sĩ lùi hơn mười bước, Vương Siêu cũng tiến chừng ấy bước, dính chặt vào người ông ta như hình với bóng.



"Xuống đi!"



Cam đạo sĩ cuối cùng lộ ra vẻ hoảng loạn, bị Vương Siêu áp sát tung ra một chiêu Hồi Thân Chưởng hất văng lên không, thân thể như một người rơm rơi thẳng xuống lòng suối dưới cây cầu đá.



Lúc đó Lương Chính Văn mới từ cạnh cầu đá sấn đến. Vương Siêu sau khi hất văng Cam đạo sĩ vẫn không hề dừng tay, đảo người vài cái, nháy mắt đã đến trước mặt họ Lương, lại một quyền chém tới.



Lương Chính Văn bị uy thế đối phương làm cho khiếp đảm, không dám đối đầu lại lùi về sau.



Vương Siêu lập tức thi triển Xà hình bám riết, cước pháp như tên, bất luận Lương Chính Văn lùi kiểu gì cũng không thoát nổi. Kịch cũ lại tái diễn, Lương Chính Văn vừa lộ vẻ lúng túng liền bị một cú Hồi Thân Chưởng đánh văng xuống suối.



"Hừm! Công phu của các vị luyện rất thuần, không hề thua kém Trương Uy. Tiếc là quá thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu thực sự đấu đá sinh tử thì còn thua xa Trương sư phụ!"