Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 106 : Nhân Tại Giang Hồ, Thân Bất Do Kỷ
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
"Là một cô gái trẻ, họ Đường?" Nghe qua lời Trần Ngãi Dương, trong lòng Vương Siêu chợt bùng lên một tâm trạng khó hiểu, như sóng gào biển thét, núi lửa phun trào...
"Cô ta tên gì?" Hắn buột miệng hỏi dồn, ngữ khí phảng phất run rẩy, hoàn toàn mất đi âm điệu thường ngày.
"Người anh em, sao vậy?" Trần Ngãi Dương ngạc nhiên liếc Vương Siêu, cảm nhận rõ ràng tâm trạng bất an của hắn. Một quyền thuật đại sư Thái Sơn sập ngay trước mặt cũng không biến sắc, khả năng dưỡng khí tĩnh thần thuộc hàng siêu việt lại đột nhiên thất thần chỉ vì một cái họ...?
"À… không sao! Cô ta tên gì anh biết không?" Vương Siêu nhanh chóng tự trấn tĩnh, thần thái đã trở lại bình thường.
Trần Ngãi Dương lắc đầu: "Lúc đấu võ cô ta chỉ nói mình họ Đường, không hề xưng tên. Sau đó tôi cũng không điều tra được lai lịch, cứ như nữ nhân đó từ trên trời rơi xuống... Đúng là thế giới cao nhân nhiều vô số, ngọa hổ tàng long không biết đâu mà lường!"
"Cô ta khoảng bao nhiêu tuổi?" Vương Siêu hỏi tiếp.
"Nhìn bề ngoài chỉ độ hai sáu hai bảy, nhưng võ công lại xuất thần nhập hóa, đạt đến Chí hư hóa cảnh. Những người như vậy căn cứ vào làn da dung mạo, căn bản không thể đoán được tuổi, tôi nghĩ cô ta phải trên ba mươi..." Trần Ngãi Dương nhớ lại.
"Dung mạo cô ta trông thế nào?" Vương Siêu lại hỏi.
"Miêu tả thì tôi không rành lắm, ở đây có băng ghi hình hôm đó, anh xem là biết liền. Võ công cô ta đúng là đăng phong tạo cực, cũng không biết luyện ra sao mà được thế... Hôm đó là cô ta nương tay, bằng không tôi chết chắc rồi...!" Sắc mặt Trần Ngãi Dương vẫn chưa hết bàng hoàng, không ngừng lắc đầu, có vẻ như không tin chuyện đó đã thực sự xảy ra với y.
"Anh có cả băng ghi hình à? Sao không nói sớm?" Vương Siêu sốt sắng.
Vừa nghe Trần Ngãi Dương nói cô gái đấu với y họ Đường, trong lòng Vương Siêu lập tức hiện lên hình ảnh một người... Đường Tử Trần, người đã rời bỏ hắn ba năm nay!
Chình là Đường Tử Trần, nữ nhân đã thay đổi vận mệnh của hắn!
Võ công của cô đúng đã đạt đến đỉnh điểm của Hóa kình, vượt xa Trần Ngãi Dương. Năm xưa khi viết "Quốc thuật thực lục", Đường Tử Trần đã 28 tuổi. Sự việc đã qua bốn năm năm, Trần Ngãi Dương đoán cô trên dưới ba mươi cũng là phù hợp.
"Lần đấu võ đó cũng là lần kinh hồn bạt vía nhất từ trước đến giờ, mặc dù thắng lợi đã cho tôi rất nhiều tiền bạc và danh tiếng. Trương Quang Minh không những tinh thông Bát Cực Quyền, bản thân cũng là cao thủ Bát Quái Chưởng. Vị sư đệ kia của ông ta tôi chỉ nghe qua một lần từ miệng Chu Hồng Trí, truyền nhân đích hệ của Trình phái Bát Quái. Trình Sơn Minh này, tổ sư gia chính là tiên sinh Trình Đình Hoa đó!"
"Bát Cực Quyền, năm xưa Lý Tư Văn truyền cho Hoắc Điện Các, Hoắc Điện Các lại truyền cho Hoắc Khánh Vân, tận năm 1987 mới qua đời. Khi còn sống, Hoắc Điện Các từng giúp đỡ cháu nội Trình Đình Hoa là Trình Hữu Công. Hai phái tương hỗ giúp đỡ nhau, vì thế trong chi phái Bát Cực Quyền của Hoắc Khánh Vân cũng có Bát Quái Chưởng."
Vương Siêu gật đầu: "Ngày trước võ lâm tương trợ giúp đỡ nhau, cũng là một đoạn giai thoại. Tôn Lộc Đường tiên sinh từng giúp đỡ Hảo Vi Chân, về sau có được một số bí quyết Thái Cực Quyền của ông ta. Có điều Trình Sơn Minh võ công bản thân thì sao?"
"Võ công họ Trình nghe nói chưa nhập hóa, nhưng đã đạt đến đỉnh điểm của Ám kình, ba bốn năm trước đã như vậy. Chuyện này tôi ngẫu nhiên nghe được Chu Hồng Trí lão gia nhắc qua, không biết hiện giờ võ công y tiến bộ hay thụt lùi. Dù sao thì trận chiến này, cả anh lẫn tôi đều không có gì đảm bảo!" Trần Ngãi Dương nhìn Vương Siêu: "Hoa Hưng Hội gửi chiến thư hẹn bảy ngày sau đấu võ, giờ chỉ còn lại năm ngày!"
"Có thể giao đấu với một cao thủ như vậy, đúng là chuyện tôi nằm mơ thường mong ước!" Vương Siêu phá lên cười.
Trần Ngãi Dương nhìn Vương Siêu, dường như đã hạ một quyết tâm rất lớn, đột nhiên lên tiếng: "Vương sư phụ, lòng dạ anh bao dung, có phong thái của bậc đại sư, sẵn sàng vì một tiểu bằng hữu như tôi mà quên mình, tôi cũng không thể giấu thêm anh nữa. Không biết anh có biết, tôi tuy nổi tiếng bởi Thái Cực Quyền, song sát chiêu lợi hại nhất của tôi lại không phải là Thái Cực Quyền..."
"Hả......?" Vương Siêu ngẩn người nhìn Trần Ngãi Dương.
"Sát chiêu của tôi là một chiêu hợp kích chi thuật, tên gọi Phi Mã Đạp Yến!"
"Phi Mã Đạp Yến....?" Vương Siêu vẫn chưa hết ngây người.
"Đây là một sát chiêu chiến trường của quyền pháp cổ, ngay từ đời Hán đã bắt đầu lưu truyền, sau nhiều đời mật truyền đã được vô số quyền sư tìm tòi hoàn thiện, hình thành chiêu thức như bây giờ. Về cơ bản nó giống như Mã hình và Yến hình trong Quyền thuật hợp lại..." Trần Ngãi Dương giải thích.
"Thực ra Quyền thuật, đa phần đều là biến hóa từ động tác của động vật mà ra. Hình Ý cũng là Bát Quái, Bát Quái cũng là Thái Cực, Thái Cực cũng là Hình Ý, Vĩnh Xuân cũng là Bát Cực, Bát Cực cũng là Hồng Quyền, đều có điểm tương thông lẫn nhau!" Vương Siêu nói.
"Anh nói không sai..." Trần Ngãi Dương tiếp lời: "Vừa rồi tôi thấy anh đánh Mã hình pháo kình đã đạt đến cảnh giới liên sinh không ngớt. Chỉ cần tinh thông thêm chút Yến hình là anh sẽ luyện được ngay thế Phi Mã Đạp Yến này đến độ thần hình kiêm bội, lúc đấu võ thi triển nhất định sẽ có cơ hội thắng lớn..."