Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 118 : Món Nợ Bốn Năm
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
"Người này nếu không phân tâm vì học súng thì quyền thuật rất có thể đạt đến cảnh giới tối cao!" Nhìn chiếc tàu hàng từ từ xa dần rồi mất hút giữa một màu trời biển, Vương Siêu không khỏi cảm khái thở dài.
"Đáng tiếc, ông ấy nói bản thân đã hòa nhập được thân pháp võ công và kỹ năng bắn súng vào làm một, song vừa rồi lại không hề thể hiện. Thời nay những kỹ thuật này hết sức có ích, nếu ông ta làm giáo quan trong quân đội thì tốt biết bao...!" Lâm Nhã Nam cũng thở dài một hơi.
Có điều cái cô tiếc rẻ lại là tính thực dụng lớn lao mà Trình Sơn Minh thể hiện khi hòa trộn võ công và xạ kỹ. Rõ ràng một người như Trình Sơn Minh là vô cùng đáng sợ, hay nói một cách khác, Vương Siêu dù võ công cao bao nhiêu, nếu không biết dùng súng mà chỉ dựa vào võ, trong xã hội hiện đại gần như chẳng thể gây ra nguy hại gì lớn. Còn Trình Sơn Minh, chỉ cần ông ta một mình chiến đấu, trong không gian hẹp sức sát thương chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
"Giá mà quốc gia có được nhiều nhân tài như vậy...!" Trong đầu Lâm Nhã Nam thoáng mơ ước viển vông... Đám lính đặc công Đại Thạch Đầu tuy cũng khá lợi hại, bắn súng chuẩn xác, thân pháp nhanh lẹ, song so với Trình Sơn Minh rõ ràng vẫn một trời một vực.
Nếu làm một thử nghiệm, hai người đứng đấu lưng vào nhau rồi đồng thời quay lại nổ súng, người phải chết chắc chắn là Đại Thạch Đầu!
Thân pháp Trình Sơn Minh nhanh như hồn ma, mắt sáng tựa chớp, hành động không cần quan sát mà bằng cảm nhận. Trong khoảnh khắc Đại Thạch Đầu bóp cò, đạn chưa ra khỏi nòng ông ta đã có thể dịch chuyển vị trí.
Bây giờ Vương Siêu đã có thể đại khái làm được như vậy. Một xạ thủ bình thường cầm súng bắn hắn cơ bản là vô ích, chỉ cần cơ thịt đối phương khẽ động là Vương Siêu đã phản ứng lạng người sang chỗ khác rồi. Tuy nhiên nếu người bắn là cao thủ, võ công luyện đến cảnh giới hành động theo cảm nhận không cần qua đại não xử lý, bóp cò không hề có bất cứ dấu hiệu chuẩn bị nào, một cao thủ như thế mà nổ súng thì Vương Siêu khó lòng chống đỡ nổi.
Mà hiển nhiên Trình Sơn Minh là một cao thủ như vậy!
"Võ công ông ta tuy cao hơn, nhưng nếu là đấu võ đọ quyền, đối chọi khí thế tinh thần, chắc chắn vẫn thua tôi một bậc!"
Vương Siêu biết, xạ kỹ của Trình Sơn Minh hoàn toàn theo kịp thời đại, nhưng chính vì thế mà trong lòng lại mất đi niềm tin vào quyền thuật, sinh ra tâm thế dựa dẫm vào súng đạn. Một khi không kiên trì theo đuổi võ nghệ, làm sao có thể đánh ra được quyền pháp thiên nhân hợp nhất, kinh thiên động địa?
Dẫu vậy hắn không thể không khâm phục phong thái hành vi của họ Trình, đặc biệt là đối phương còn đem những huyền diệu trong Bát Cực quyền thuật hợp với bắn súng, hay cách luyện nhị âm "hự ha" thị phạm tỉ mỉ cho hắn xem. Với Vương Siêu, đó mới là những bải vật quý giá hơn bất cứ thứ gì.
Tuy hắn không luyện Bát Cực Quyền, nhưng với tu vi cao siêu của mình, bất cứ võ công nào cũng có chỗ đáng để học hỏi.
Chiêu thức Trình Sơn Minh biểu diễn là Bát Cực Quyền Hoắc Khánh Vân chính tông, một nhánh đích truyền của tông sư Lý Thư Văn. Công phu này còn chính tông hơn nhiều so với võ công của Triệu Tinh Long hay Lâm Nhã Nam, các tư thế phát lực, lắc người, hấp khí đều kinh điển như trong sách giáo khoa. Đáng quý nhất là Trình Sơn Minh đã mở ra con đường sáng cho Vương Siêu tiến tới hóa kình.
"Tòa biệt thự trên núi Jahor tối qua đã xảy ra đấu súng, chủ nhân người làm cả thảy 13 mạng, bị bắn chết hết. Thế này là chuyện gì? Sao lại dã man như vậy?" Một người Mỹ mũi khoằm, cặp mắt xanh lấp láy hung quang, chưa vào đến nơi đã hướng đến một sĩ quan Singapore hỏi lớn. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Chuyện này liên quan đến Tập đoàn Trần thị, người chết toàn bộ đều là của Hoa Hưng Hội, tổ chức Hắc đạo loại lớn nhất ở Hongkong, Đài Loan. Trần thị và Hoa Hưng đã tranh chấp từ lâu về vận tải biển, điều này thì ai cũng biết. Vụ đêm qua chúng tôi đã triển khai điều qua, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả!" Viên sĩ quan cảnh sát Singapore tỉ mỉ thuật lại sự việc, sau đó lấy ra mấy bức ảnh chụi hiện trường vụ án.
"Chết tiệt! Mấy thứ này vô ích! Tôi yêu cầu cảnh sát Singapore các ông, lập tức phong tỏa sân bay và các điểm cảng trọng yếu, bằng mọi cách tóm tên người Hoa mói đến đó, giao cho chúng tôi xử lý!"
Roạt một cái, có vẻ như gã người Mỹ rất tức giận, ném tất cả đống ảnh trên bàn xuống đất, đoạn lấy trong túi áo ra một xấp ảnh khác.
Tấm đầu tiên, chính là Vương Siêu!
"Ngài Smith, yêu cầu ngài đúng mực! Đây là Singapore, một đất nước có chủ quyền chứ không phải thuộc địa! Các ông cũng chỉ là cảnh sát quốc tế không phải thượng cấp của chúng tôi, không có quyền ra lệnh cho chúng tôi phải làm gì!" Một sĩ quan khác gõ ngón tay xuống bàn, nét mặt hiện rõ vẻ rất không hài lòng.
"Oh, my God!" Gã người Mỹ tên gọi Smith thốt lên một tiếng, vỗ vỗ lên đầu: "Các ông có biết thằng cha này là ai không? Có biết hắn đáng sợ thế nào không?"
Nói rồi y gạt tấm ảnh Vương Siêu xuống, rút tấm thứ hai ra. Trên đó là hình một cô gái áo tím chụp từ phía sau, nước ảnh rất mờ, bên dưới lại không phải tấm ảnh thứ ba mà một xấp tài liệu dày cộp.
"Đây là đầu lĩnh một tập đoàn khủng bố lớn ở châu Phi! Các ông không biết cô ta đã gây bao nhiêu rắc rối cho chúng tôi ở đó đâu!" Smith chỉ vào xấp tài liệu dưới bức ảnh, nhăn mặt: "Lạy thánh Alah, người này còn đáng sợ hơn cả Al Qaida nữa đó!"
"Điều này thì liên quan gì đến Singapore?" Viên sĩ quan cấp cao kia nhếch mép cười nhạt.
"Tại sao lại không? Chúng tôi có tin tức, tuần trước cô ta đã đến Singapore, ở lại hai ngày, gã người Hoa trẻ tuổi này lại có quan hệ rất mật thiết với cô ta! Bốn năm trước, mấy nằm vùng của chúng tôi tại tỉnh S Trung quốc đã bị tiêu diệt sạch, khi đó tên này đang ở với ả ta!"
Smith bức xúc như muốn nhảy dựng lên.