Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 123 : Một Cái Bẫy (hạ)

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Trảo thủ Lâm Nhã Nam nhanh như chớp chụp đến sau cổ tăng nhân Vĩnh Báo đang lái xe. Lâm Nhã Nam đã luyện Bát Cực Quyền đến thành tựu nhất định, một cái miết tay tuy không thể bóp nát gậy gỗ song đập vỡ xương đầu người thì không thành vấn đề.



Có điều, bàn tay Lâm Nhã Nam tuy trúng đấu Vĩnh Báo nhưng dường như y lại không hề hấn gì, chỉ khẽ vặn cổ sang bên. Lâm Nhã Nam chợt cảm thấy mình như vừa đụng phải bề mặt một cục tẩy lớn, vừa rắn vừa mềm, không sao dùng lực ấn vào được.



Cùng lúc đó, vào khoảnh khắc Vĩnh Báo vặn cổ, bàn tay cô tức thì thấy ươn ướt, rồi cảm giác như bị cả nghìn vạn cây châm sắt đâm phải dội lên, đau đến mức tê dại.



"Ây a!" Lâm Nhã Nam giật mình thất kinh, hóa ra đối phương đã luyện ám kình đến tận sau gáy. Cô vội vàng rụt tay, bật dậy, cùi trỏ còn lại giơ cao, vẫn thúc về phía đầu Vĩnh Báo.



Một đòn cùi trỏ Bát Cực này nhắm thẳng vào sau gáy, điểm yếu nhất trên đầu con người. Vĩnh Báo không hề chậm trễ, một chân đạp mạnh bàn phanh, chiếc xe dừng khựng lại bên đường.



Cú phanh gấp khiến Lâm Nhã Nam không thể trụ vững, cả người xô về phía trước chới với. Tăng nhân Vĩnh Báo quay phắt lại, hai tay khép thành vuốt hổ, chụp mạnh về phía cổ tay Lâm Nhã Nam.



Một chiêu Hổ trảo của Vĩnh Báo mang theo cả phong lực, vừa nhanh vừa mạnh, hai tay liên hoàn, chính là thế "Báo Đả Liên Hoa" trong Thiếu Lâm Ngũ Hành Quyền.



"Chuyện gì vậy?"



Vừa thấy Vĩnh Báo ra tay, Vương Siêu biết ngay không ổn. Võ công Vĩnh Báo vượt xa Lâm Nhã Nam, hai người đột nhiên đánh nhầu làm hắn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.



Có điều một chiêu "Báo Đả Liên hoa" này của Vĩnh Báo vô cùng hung mãnh, nếu đánh trúng cổ tay Lâm Nhã Nam, chắc chắn sẽ nghiền nát xương. Tất nhiên Vương Siêu không thể ngồi yên nhìn chuyện đó xảy ra.



Bụp! Toàn thân hắn phát lực, kình phong xé không ù ù rộ lên, một thế "Trửu Để Chùy" tức thì vung ra, đánh trúng vào hổ trảo của Vĩnh Báo.



Hai tay chạm nhau, Vĩnh Báo chỉ thấy một luồng sức mạnh như lôi âm rung chấn ập đến, khí huyết toàn thân hầu như bị một chùy của Vương Siêu ép hết ra ngoài, tim đập thình thịch loạn nhịp, khớp xương toàn thân đau buốt cảm giác sắp chuyển vị.




Vương Siêu cảm thấy mình vẫn chưa đáng giá đến mức ấy.



"Trên người anh vẫn còn bí mật khác?!" Lâm Nhã Nam mím chặt môi, liếc nhanh hắn một thoáng.



"Trên người tôi có bí mật gì?" Nghe câu nói bất ngờ từ Lâm Nhã Nam, Vương Siêu trong lòng cũng thất kinh.



"Không lẽ là… Trần tỉ...?" Một ý nghĩ lóe hiện lên trong đầu hắn.



Vương Siêu hiện giờ thân bất do kỷ, tuy đã gia nhập Tổ chức nhưng thân giá lại không hề đơn giản, đặc biệt là khả năng võ công và mấy năm luyện tập ở Thiên Tinh Hồ... Trước đây thì không sao, nhưng từ khi thấy Đường Tử Trần và Trần Ngãi Dương đấu võ, hiểu thêm một loạt sự việc, vô hình trung trong lòng hắn đã phát sinh một cảm giác gần như tâm bệnh.



Không nghi ngờ gì nữa, Đường Tử Trần là đại diện, thậm chí là đầu lĩnh một thế lực lớn của nước ngoài. Còn bản thân hắn…



Cuộc cờ của các nước lớn, cá nhân dù cao siêu đến đâu cũng chỉ là kiếp giun phận dế, bị kẹp ở giữa thật xiết bao khó xử. Xem ngữ khí của Lâm Nhã Nam, hẳn Tổ chức đã điều tra ra thân phận của Đường Tử Trần. Cái gọi là "bí mật khác" chính là điều đó rồi!



Vương Siêu không phải tên ngốc, chỉ chút ngụ ý ấy cũng hoàn toàn minh bạch.



"Ây, đệ đã tiếp xúc được với thế giới của tỉ!" Chớp mắt, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác khó hiểu, không biết nên diễn tả ra sao.



Đúng vào thoáng Vương Siêu bị cảm xúc chế ngự, bất thình lình Vĩnh Báo dấn lên trước một bước, song quyền kết thành vòng, bàn chân đạp nhẹ, dồn dập tấn công. Trong khi đó Vĩnh Hạc phía sau lại nhảy lùi bảy tám mét, lôi từ trong người ra một chiếc máy cầm tay tinh xảo, ấn một loạt nút...



Hẳn là phát tín hiệu thông báo cho đồng bọn!