Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 128 : Bắt Về Thẩm Vấn
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
Trước câu nói đầy ngạo mạn của Vương Siêu, Vĩnh Báo không tỏ ra sợ hãi cũng không hề nổi giận, thậm chí không thèm mất đến một lời vô bổ. Đáp lại chỉ là một tiếng hí dài như voi rống, sắc mặt nghiêm trang không một mảy may xao động, hai mắt lấp lánh phát quang như hai viên minh châu lớn.
Chính là mượn công phu Yoga phát âm trợ lực, đồng thời trấn định chí khí.
Một tay Vĩnh Báo giật phăng chiếc tăng bào màu vàng, lộ ra cơ thể vạm vỡ màu đồng cổ như được ghép lại từ hàng ngàn miếng kim loại. Bên trong tăng bào không ngờ lại là chiếc áo ba lỗ bó sát người, dưới nữa là chiếc quần lửng bó chặt đùi. Giật bỏ áo tăng, bộ dạng Vĩnh Báo không còn giống chút gì một đại hòa thượng ăn chay niệm phật mà trông y hệt một quyền vương hay sát thủ danh trấn của võ đài ngầm.
Một loạt động tác hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Giật chiếc tăng bào khỏi người, Vĩnh Báo ném ngay về phía đối thủ, tấm vải màu vàng tựa hồ một đám mây từ trên trời chụp xuống. Cùng lúc đó bước chân y đạp nhẹ, dồn quyền phát lực, loa hoàn kình như một mũi khoan xoáy vào giữa cằm Vương Siêu.
Tách tách! Một quyền tung ra, trong không khí tức thời vang lên những tiếng nổ đau tim rạn phổi.
Một câu của Vương Siêu còn chưa tắt, tiếng xé không từ trường quyền của Vĩnh Báo đã lấn sang, át hết khí thế.
"Kinh nghiệm thực chiến của võ tăng này đúng là không thể coi thường, chớp mắt đã loại trừ sợ hãi, đặt bản thân ngoài sự sống cái chết, nắm trúng thời cơ dồn dập tấn công. Vừa rồi ta phải liên tiếp tránh đạn, thể lực tiêu hao đã gần hết, những tưởng đại ngôn một câu có thể khiến đối phương nổi giận, nhân đó điều hoà khí tức nghỉ ngơi chốc lát. Nào ngờ y lại nắm bắt được cơ hội...!" Ý nghĩ chạy qua đầu Vương Siêu.
Hắn hoàn toàn không phải là người máy vận động không biết mệt, một loạt động tác lạng lách né tránh, khống chế giết người vừa rồi đã tiêu hao hết quá nửa thể lực lẫn tinh thần, đến khi dùng Ưng Trảo Kình móc đứt cổ họng A Minh thì cả người Vương Siêu đã thực sự rệu rã.
Đối phó với súng đạn, đúng là mệt mỏi hơn nhiều đối đầu với cao thủ võ công.
Một câu ngạo mạn bảo Vĩnh Báo tự kết liễu, thực ra hắn chỉ muốn chọc giận đối phương, kéo dài thời gian hòng lấy lại chút sức lực. Có điều Vĩnh Báo hoàn toàn không bị lừa, chỉ một thoáng đã trở lại bình tĩnh, dồn dập tấn công đúng như một con báo già lão luyện.
Đến lượt hắn đóng vai trò uy hiếp rồi.
"Hừm!" Đúng lúc ấy nữ đặc công người Mỹ khẽ rên rỉ, khớp xương phát ra mấy tiếng răng rắc, đoạn ngẩng mạnh đầu vẻ như đã có thể cử động.
Vương Siêu lập tức quay lại, bóp cò. "Păng!", viên đạn găm ngay vào đùi cô ta. "Hự!" Nữ đặc công giật lên, lảo đảo, máu tươi từ đùi chảy thành dòng.
Vốn dĩ Vương Siêu muốn bắn chết ngay, nhưng xạ kỹ của hắn hiển nhiên còn kém xa võ công, nòng súng hơi thấp nên đạn bắn trúng đùi.
Tuy nhiên thế cũng đủ khiến cô ta mất khả năng di chuyển.
"Ngươi chạy không thoát đâu, trừ phi bắn chết ta!" Vĩnh Báo nhếch mép cười thảm hại: "Vết máu còn đây, thêm hai người chết, người qua đường sẽ báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát đến là ngươi xong đời!"
"Nên giết luôn hai tên này hay thế nào?" Vương Siêu không mảy may đoái hoài đến lời Vĩnh Báo, ngồi ngay tại chỗ điều chuyển khí tức, gắng gượng khôi phục lại thể lực.
Trên đường xe cộ vẫn qua lại không ngớt, đối diện với cảnh tượng thê thảm như vậy mà không hề có một xe nào dừng lại hỏi han, thực sự khiến Vương Siêu lấy làm lạ về hệ thần kinh của người Hongkong.
Chừng nửa giờ đồng hồ sau mới có người quan tâm đến họ, thậm chí còn là một lượt bảy tám chiếc xe... Đoàn xe chia làm đôi, phanh gấp án ngữ hai đầu đường, đoạn hơn mười người chui ra phong tỏa kín hai bên, Lâm Nhã Nam và mấy người mặc quân phục bước tới.
Vương Siêu khẽ động, hướng ánh mắt dò hỏi đến Lâm Nhã Nam. Sắc mặt cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc, tuy nhiên vẫn dõng dạc ra lệnh: "Bắt hết lại, kéo xe đi, người đưa về trị thương trước rồi thẩm vấn sau!"