Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 131 : Có Súng Cũng Đừng Hòng Giết Được Ta!

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Nữ mật vụ đó muốn gặp tôi? Cũng tốt, tôi sẽ qua ngay!"



Vương Siêu đang nghĩ tới cao thủ tuyệt đỉnh của Quốc An mà Lâm Nhã Nam giới thiệu, "Quốc Gia La Hán" Đoàn Quốc Siêu. Mang danh cao thủ bậc nhất trong đám đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, nhất định người này phải có bản lĩnh không thể coi thường.



Đặc biệt là ngoại hiệu kêu như chuông đồng "Quốc Gia La Hán", chỉ nghe qua đã khiến bất cứ ai cũng không khỏi thấy hiếu kỳ.



Lâm Nhã Nam thả tay xuống, trên mặt lộ rõ vẻ ấm ức: "Tổng thao diễn năm ngoái, con một chiến hữu cũ của Dương chính ủy bị người phía Quốc An đánh gãy ba chiếc xương sườn, đến giờ vẫn phải nằm viện. Nói chung mỗi lần tổng thao diễn chúng tôi đều có một số anh em bị đánh đến thê thảm. Vốn tổ chức chúng ta được thành lập để tạo thế cân bằng với Quốc An nên bọn họ đương nhiên không phục, cả tôi cũng bị họ bắn vào chân một lần..."



"Diễn tập tỉ võ mà dùng đạn thật ư?" Vương Siêu ngạc nhiên.



"Không thật nhưng cũng gần như thật, là đạn cao su loại cứng nhất!" Lâm Nhã Nam giải thích: "Không dùng đạn thật thì không thể đào tạo ra tinh binh. Chắc anh chưa biết tỉ lệ thương vong trong quân huấn của binh lính các nước khác, chương trình huấn luyện của Nga, Mỹ hay Nhật còn khắc nghiệt hơn chúng ta nhiều!"



"Điều đó thì tôi hiểu, cho dù là huấn luyện nội bộ cũng không thể nương tay! Nếu không thật sự đối diện với sinh tử thì dù tố chất cao đến đâu, khi lâm trận cũng khó mà trụ được!" Vương Siêu gật đầu: "Nhưng cô biết võ thì chắc cũng hiểu, nhân tài quốc gia đâu dễ kiếm? Cao thủ bác kích sống chết chỉ trong gang tấc, nếu bất kể việc nhỏ nhặt nào cũng phái tinh binh đi thực hiện, vạn nhất xảy ra chuyện gì chẳng phải là phí phạm hay sao?"



Lâm Nhã Nam nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên lắc đầu: "Lẽ nào anh không hiểu, với một quốc gia hơn một tỷ ba người như nước ta, muốn nhân tài gì mà không có? Hơn nữa…" Nói đến đây, khóe miệng cô hơi nhếch lên, mắt nhìn xuống, im lặng.



"Tôi hiểu…" Vương Siêu thở dài đứng dậy, vỗ vai Lâm Nhã Nam: "Thân tại giang hồ thân bất do kỷ, không bao giờ được suy bì việc gì quan trọng việc gì không. Chúng ta chỉ là những con tốt trong cuộc cờ, điều cô định nói tôi đã nghiệm ra khi đối đầu với Trương Vệ trên thuyền hôm đó. Đi thôi, xem nữ mật vụ đó ra sao!"



**************



Doanh trại quân đội....



Một dãy phòng kín bưng, xung quanh còn vây bọc bởi những bức tường dày. Chính là nơi tạm giam những đối tượng quan trọng, được canh phòng nghiêm ngặt như một nhà tù thu nhỏ.



"Trung tá Vương, Thượng tá Lâm, nữ gián điệp đó đang ở đây!" Một tiếng "cách" vang lên, cánh cửa sắt dầy mở ra, chiến sĩ đứng canh hai tay ôm súng hành quân lễ với Vương Siêu và Lâm Nhã Nam.
"Cho dù cô ta có súng, tôi muốn đập chết cô ta cũng chỉ như đập một con muỗi!"



Ngữ khí Vương Siêu khi nói câu đó không khác gì đấng bề trên đối với kẻ tôi tớ, thậm chí như một người nói với loại côn trùng bò sát.



"Không phải anh muốn biết tôi thuộc tổ chức nào sao?" Nét mặt Lisa đột nhiên nghiêm lại, lạnh như băng: "Đưa tôi khẩu súng, xem tôi có thể giết được anh trong chính căn phòng này không? Nếu không giết được, tôi sẽ nói cho anh nghe mọi chuyện. Thế nào, dám không?"



Vương Siêu từ từ quay lại: "Tôi dựa vào cái gì để tin cô?"



"Mặc kệ anh tin hay không" Nét mặt Lisa đầy vẻ nghiêm túc: "Tôi có thể thề với Chúa, với cha mẹ tôi!"



"Được" Vương Siêu gật đầu, nói với Lâm Nhã Nam: "Cho cô ta khẩu súng!"



"Không thể làm như vậy được, cô ta tự sát thì sao?" Lâm Nhã Nam kinh ngạc nhìn hắn.



"Có tôi ở đây, cô ta muốn tự sát cũng đừng hòng!" Vương Siêu vẫn tiếp tục giọng điệu khinh bạc, không hề để ý đáy mắt Lisa vừa lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.



***************



"Tôi đang muốn xem cô ta cao thủ như thế nào, có xứng với cái danh đặc công Hoa Kỳ hay không!" Mắt Vương Siêu rực sáng, nói với Dương Chính ủy.



Dương Chính ủy thở hắt ra một hơi, nhìn Vương Siêu: "Thôi được, nếu cậu đã quyết thì cứ làm, có điều phải nhớ chuyện hỏi cung này không phải là nhiệm vụ của cậu, việc chính của cậu là đám Quốc An kia... Mẹ kiếp, cục tức này tôi phải ngậm lâu lắm rồi! Muốn biết thì cứ đợi đến ngày mai, xem họ ngông nghênh như thế nào. Tôi đảm bảo đến lúc đó cậu có không muốn ra tay cũng không được!" Ông ta còn văng tục mấy câu rồi mới bước ra khỏi phòng.



"Xem ra món nợ giữa tôi và Quốc An thế là đã được định đoạt rồi!" Vương Siêu quay sang nhìn Lâm Nhã Nam, thở dài.