Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 142 : Gặp Vương Bộ Trưởng

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Lưỡng bộ Bộ trưởng Vương Tử Văn là một trong vài người có quyền lực lớn vào bậc nhất quốc gia, tuổi đã năm mươi nhưng nhìn bề ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi một chút, da trắng trẻo, thân hình hơn đậm, dung mạo phúc đức, phong cách toát lên vẻ quan trường đặc trưng. Da tay và mặt ông ta trắng hồng phương phi, không hề có một vết nhăn, chắc hẳn được chăm sóc rất kỹ lưỡng.



Vương Tử Văn bước đến, mỉm cười chìa tay cho Vương Siêu.



"Xin chào nhân tài, Ta họ Vương anh cũng họ Vương, chúng ta coi như người một nhà. Mấy chục năm trước họ Vương sinh ra một Võ quái Vương Trai, giờ đây lại có một cao thủ trẻ kiệt xuất!" Vương Tử Văn vỗ vai Vương Siêu rất nhiệt tình, như bậc tiền bối khích lệ lớp thanh niên kế cận. Thân phận cao sang và phong cách uy nghiêm cố hữu của ông ta không khỏi khiến Vương Siêu có đôi chút ngạt thở...



"Bộ trưởng Vương biết anh và Đoạn Quốc Siêu vừa có xung đột nên đặc biệt chú ý. Vấn đề của anh, sau khi tham khảo nghiên cứu, Bộ trưởng đã có quyết định." Thành viên Tổ điều tra giải thích.



"Tiểu Lý, đừng nói đến công việc ở đây! Tôi đến đây với tư cách người họ Vương đến thăm nhân tài của họ Vương!" Vương Tử Văn xua tay, mắt nhìn thanh kiếm Vương Siêu đang cầm trong tay: "Mới sáng sớm mà anh đã luyện kiếm? Nghe đồn công phu quyền thuật của anh rất tốt, không ngờ kiếm pháp cũng tinh thâm...! Nào, lại đây cho ta xem kiếm thuật của anh...!



"Bộ trưởng Vương…"



"Nào nào... Đừng gọi ta là Bộ trưởng, cứ xưng là Vương thúc thôi, nhân tài của họ Vương ạ!" Vương Tử Văn vừa hiệu chỉnh vừa vỗ vai Vương Siêu rất thân mật.



Những lời nói động tác của ông ta rất thân mật nhiệt tình, không có chút gì cứng nhắc nhưng cũng không suồng sã quá mức. Có điều, một nhân tài khác được Vương Tử Văn khích lệ như vậy nhất định sẽ vô cùng cảm kích, còn Vương Siêu chỉ là có chút ấn tượng. Hơn nữa trong trí nhớ của hắn, Vương Tử Văn là một đại quan đã bị chính tiền bối ruột thịt của mình trách cứ.



" Rốt cuộc Vương Tử Văn này có ý gì với mình đây? Với thân phận của ông ta, mỗi lần ra ngoài đều có cả một đội vệ binh và bác sỹ đi theo, cả những việc đại tiểu tiện hàng ngày đều phải có người kiểm tra đề phòng bệnh tật, bỗng nhiên hôm nay đến thăm ta lại nhiệt tình thân mật như thế, tóm lại là có ý gì? Tuy ta có đôi chút võ công nhưng thế nào cũng không bằng những người này được, cẩn thận không khéo lại bị kéo vào tranh chấp chốn quan trường. Tốt nhất là không nên quá nhiệt tình, cũng không được quá lạnh lẽo!"



Vương Siêu giờ không còn là một đứa trẻ nghịch ngợm vô tri, những từng trải sinh tử mấy năm qua đã dạy cho hắn nhiều kinh nghiệm quý báu.



"Sáng nay có một người là Giang Hải đến tìm tôi đấu võ, thanh kiếm này là tôi đoạt trong tay hắn, sau đó hắn ta bỏ đi rồi."




"Văn phòng 18 ở tầng 18!"



Vương Siêu cảm ơn, chưa quay đi đối phương đã lại dán mắt vào màn hình. Còn cô gái chơi điện tử từ đầu đến giờ vẫn không thèm ngẩng lên. Hắn cũng không để ý, đi thẳng lên tầng 18. Vừa lên đến nơi, một tiếng nói vọng ra từ trong phòng:



"Anh Đoàn chết thật quá oan uổng, tên Vương Siêu kia đúng là ép người quá đáng mà!"



"Đúng đúng... Tên Vương Siêu hình như mở một trường dạy võ ở Lao Sơn. Chúng ta xin nghỉ vài hôm đến đó, tôi không tin chúng ta đông thế này mà không đánh được một mình hắn...!



"Anh Đoàn xuất thân từ Thiếu Lâm, anh có biết Thiếu Lâm định giải quyết thế nào không?"



"Tình hình Thiếu Lâm tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói Giang Hải đã đi tìm hắn ta thách đấu, không biết tình hình ra sao rồi...!"



"Sáng nay ông Mã đã đến võ đường, nghe nói là đi tìm người giải quyết vấn đề với hắn ta..."



Mỗi người một câu, giọng điệu đều rất oán hờn. Vương Siêu lắc đầu, thản nhiên đẩy cửa bước vào...



Đây là một căn phòng rất lớn, phải chừng vài trăm mét vuông. Những dãy bàn xếp thẳng hàng, khoảng ba bốn mươi người đang ở đó, một số ngồi trên bàn tán gẫu với mấy cô gái, số khác nói chuyện công việc với nhau.



Khi Vương Siêu xuất hiện, gần như tất cả đồng thời ngoảnh ra nhìn...