Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 146 : Bước Vào Hoá Kình

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Tống giáo quan, đã nhường nhịn rồi!"



Tống An Nhiên như một cây đại thụ bị đốn ngang, đổ gục xuống bất động, lồng ngực chỉ khe khẽ thoi thóp, không còn gì dáng vẻ của một cao thủ luyện võ đã nhiều năm. Rõ ràng y đã thọ thương không nhẹ.



Rắc rắc! Vương Siêu co duỗi tay chân, cả người như mãng xà rướn đuôi phóng lên, một cú bật nhảy đã vọt xa ba bốn mét, hai mắt rực sáng đảo qua mấy người còn lại, Bạch Tiên Dũng, Vương Vân Liên, Đới Nỗ.



"Còn ai ra nữa không? Tôi tiếp từng người một cũng được!" Hắn cười ha ha hai tiếng, tinh thần vẫn phấn chấn như trận đại chiến vừa rồi không hề tiêu tốn chút sức lực nào.



Cao thủ có mặt vốn cả thảy tám người, sau một hồi đấu đá thì Dư Bản Lương bị đá bay, Y Mãn Xuyên trúng một quyền Hải Đế Băng chết ngất, Mã Hóa Tuấn vừa gãy tay vừa bị ném lên mái nhà, Trần Thiên Lôi đọ chùy pháp bị chấn thương nội tạng, Tống An Nhiên thì bị quấn chặt đến mức nghẹt thở... Chưa đầy nửa giờ đồng hồ đã có năm cao thủ liên tiếp bại trận.



Vương Siêu liên tiếp giành chiến thắng, khí thế mỗi lúc một tăng, hiện tại đang đạt đến đỉnh cao chưa từng có. Nhất là sau khi thi triển sát kỹ "Cự Mãng Triền Thân", một tay chẹt cổ Tống An Nhiên, tay kia thúc cùi trỏ ghì chặt lồng ngực đối phương, đồng thời áp sát cơ thể, dùng xương hông thúc vào huyệt đạo ở thắt lưng, hai chân cuốn chặt khóa chết mọi khớp xương, toàn thân phát lực thít từ trên xuống dưới. Một loạt động tác phức tạp triển khai thành thục gần như cùng một lúc, bằng tất cả các bộ phận trên người.



Chiêu thức này không phải lối đánh trong quyền pháp mà chỗ nào cũng mang vẻ quỷ dị thâm hiểm, khác xa với sự linh hoạt quyết liệt Vương Siêu thi triển trước đó. Điều này khiến cho ba cao thủ còn lại trong lòng không khỏi e dè, thậm chí có đôi chút sợ hãi.



Võ công Tống An Nhiên hết sức cao cường, cơ bắp mạnh mẽ, nhất là khi thi triển "Hùng Ưng Hợp Hình" thì bộ vị càng vững chãi như đại sơn. Với khả năng dĩ nhu chế cương siêu việt của y, bình thường dù cả người bị ôm chặt thì chỉ một cái chấn nhẹ cũng đủ khiến đối thủ văng ra. Nhưng công lực Vương Siêu lại cao hơn một bậc, một cây đại thụ cũng bị hắn xiết cho tróc vỏ huống chi con người...



"Giỏi lắm!" Vương Vân Liên cúi xuống Tống An Nhiên, giơ tay ấn nhẹ mấy yếu huyệt. Cổ họng Tống An Nhiên lập tức sôi lên ục ục, há miệng thổ ra một cục đờm đặc quánh, mắt mở lớn, thần thái dần tỉnh táo trở lại.



"Vương huynh, đừng nghe hắn hư trương thanh thế! Chiêu vừa rồi của hắn rất quỷ dị nhưng khi cuốn lên người tôi thì không hề thi triển ám kình gì đã nhảy ra, rõ ràng thể lực đã giảm sau khi đấu quyền với Trần sư phụ..." Tống An Nhiên vừa tỉnh lại liền nói ngay với Vương Vân Liên.
Vương Siêu chợt đứng phắt dậy, tay nắm thành quyền, toàn thân thả lỏng, cả biểu hiện nét mặt và hạ bộ đan điền cũng thả lỏng hết cỡ, chậm rãi tạo thế Thái Cực, rồi Hình Ý thế, Bái Quái thế... Tay hắn vươn ra co lại không theo một quy tắc nào, cũng không hề có một ý cảnh nào thực sự uy mãnh, nhìn chẳng khác một lão bà tập Thái Cực trong công viên.



Những thế tay ấy, khi Vương Siêu thong thả đánh ra lại mang theo một cảm giác mềm mại dị thường. Cứ thế động tác liên tục thi triển, không khí bốn bề dường như biến thành nước biển, áp lực cô đặc vây bủa khắp người đến từng thớ thịt nang lông, khiến Vương Siêu không thể thở ra hơi.



"Tuyệt thiên nhân, tuyệt thủy nhân, thiên nhân chỉ tại trung tầm!" Bất chợt trong đầu Vương Siêu lóe lên một câu nói trong Quyền Kinh. Thiên nhân chính là chỉ hơi thở, con người giao hòa với đất trời rõ rệt nhất là mỗi lần hít thở. Thủy ngân, trong thuật ngữ quyền kinh là chỉ vận động. Ý nghĩa của câu Quyền kinh này ám chỉ trong quá trình luyện quyền, phải cẩn thận đoạn tuyệt hít thở, sau đó qua thi triển thế quyền để tìm lại hơi thở.



Hai tay Vương Siêu mỗi lần động lại tạo ra một vòng tròn, toàn thân theo thế tay lúc duỗi lúc co, khi đóng khi mở hệt như mũi miệng lúc hô hấp. Một quyền đánh ra, lỗ chân lông toàn thân đồng loạt co lại cộm lên, gân xanh xuất hiện khắp người...



"Phù!Xuỵt!" Nhữngng tiếng hô hấp nặng trịch từ mũi miệng Vương Siêu truyền ra, xuất quyền thở khí, thu quyền hít khí. Theo nhịp hô hấp mà xuất quyền thu quyền, lỗ chân lông trên người cũng khi mở khi đóng, mỗi lúc một khốc liệt hơn. Đến một lúc, mỗi lần hắn vận khí đẩy mở lỗ chân lông thì bên trong như đang đun nước sôi vậy, từng cụm hơi nước bốc lên ngùn ngụt...



Toàn thân Vương Siêu bao phủ bởi một lớp sương mù trắng, chính là mồ hôi dưới tác động của tâm lực và cơ bắp đã trực tiếp chuyển hoá thành hơi nước bốc lên.



Người có cơ thể cường tráng, vào mùa đông sau khi vận động dữ dội, mồ hôi trên đầu toát lên cũng sẽ bốc khí trắng một thời gian rất ngắn. Nhưng Vương Siêu thì là lỗ chân lông toàn thân đều bốc hơi, hơn nữa cơ thể lại không vận động kịch liệt, chỉ là thong thả chậm rãi múa vài đường quyền như dưỡng sinh, dựa vào việc đóng mở lỗ chân lông mà tạo nên hiện tượng dị thường đó.



Tác phẩm nổi tiếng của Quán trưởng Dân Quốc Thiên Tân Quốc Thuật Quán Tiết Điên "Tượng hình quyền pháp chân thuyên" cũng miêu tả: "Tám vạn bốn nghìn lỗ chân lông trên toàn thân đều bốc hơi, đó là hô hấp thực thụ của tinh thần, không có chân truyền khó mà thâm nhập đạo lý ấy, không có quyết tâm khó mà đạt cảnh giới ấy!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn



Cảnh giới ấy chính là "Hóa kình" trong quyền thuật. Từng lỗ chân lông trên người, không chỗ nào là không thể điều khiển, muốn cương có cương, muốn nhu có nhu, cảm giác tinh thần đạt đến độ nhạy bén vô sánh.