Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 154 : Đừng Đập Vỡ Chén Cơm Người Khác

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Chúng tôi đến thăm Vương Siêu sư phụ, nghe nói Vương sư phụ đang dưỡng bệnh ở đây?"



Một toán năm sáu nam nhân trẻ xuất hiện trên hành lang bệnh viện, tất cả đều mặc thường phục nhưng thân hình vạm vỡ, nét mặt cương nghị, bước chân rắn chắc, chỉ nhìn qua là biết thân thủ không tồi. Hai người trong đó xách đồ, còn lại đi tay không, dáng vẻ không có chút gì là đến thăm bệnh nhân.



"Thông cảm, Vương sư phụ đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không có thời gian tiếp khách, nửa tháng sau các anh hãy quay lại!" Trần Ngãi Dương như cười như không, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng ý tứ không chút kiêng nể.



"À, ra vậy...!" Mấy gã nhìn nhau một thoáng, chân vẫn không dừng, bước thẳng đến cửa phòng bệnh của Vương Siêu.



Trần Ngãi Dương đưa tay cản. Gã đi đầu nhếch mép cười, tay nhanh như chớp hất lên, cổ tay cong lại phất chéo sang, động tác mềm mại nhưng ẩn tàng một chiêu cầm nã thủ lợi hại.



Không ngờ bàn tay gã vừa chạm đến Trần Ngãi Dương thì, bốp...! Cả thân thể to như gấu đột nhiên bay vèo đập mạnh vào tường, rơi xuống mềm oặt như bún.



"Các người luyện Hình Ý quyền hả?" Trần Ngãi Dương nhíu mày chằm chằm nhìn mấy gã còn lại: "Sư phụ các người đâu? Võ công Vương Siêu sư phụ cao hơn ta gấp mười lần, muốn gặp Vương sư phụ thỉnh giáo một chút hả? Cũng được, chỉ cần qua cửa của ta!"



"Ngươi là ai?" Mấy gã hoang mang nhìn nhau. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



"Về nói cho sư phụ các ngươi biết, ta là Trần Ngãi Dương!" Trần Ngãi Dương búng ngón tay: "Sao, còn chưa đi hả?"



"Được, tái kiến!" Năm gã khiêng tên bị đánh ngã, nhanh chóng cuốn xéo.



Những ngày Vương Siêu nằm bệnh viện, chuyện như vậy ngày nào cũng diễn ra vài lượt. Kết quả trận đấu trong công viên, phần thua thiệt cố nhiên thuộc về họ Chu. Cánh tay ông ta bị một chiêu "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ" vừa đắc ngộ của Vương Siêu vặt đứt, dù nối lại được thì sau này cũng không thể vận công, chẳng khác gì cánh tay giả. Điều này đối với người luyện võ là một đòn chí mạng.



Thiếu một cánh tay, võ công ít ra cũng mất đi bảy phần.



Vương Siêu đương nhiên cũng không hề vô sự, ngược lại còn bị chấn thương nội tạng không nhẹ. Có điều hắn phản ứng rất kịp thời, lập tức gọi Trần Ngãi Dương đến che chắn. Quyết định đó, phải nói là hết sức khôn ngoan.



Chuyện xung đột dẫn đến tỉ võ với Chu Bính Lâm trong công viên, chẳng mấy chốc đã truyền khắp giới võ thuật Bắc Kinh. Cuộc đấu giữa hai đại gia trong làng võ, dù những người liên quan cố ý giấu đến mấy cũng vô tác dụng. Thiên hạ không bức tường nào ngăn được gió hoàn toàn.



Chu Bính Lâm tuy giao lưu rất ít với võ lâm Bắc Kinh nhưng võ công cao cường của ông ta, các đại sư Kinh thành tuy không nói ra nhưng trong lòng đều ngầm hiểu. Vậy mà Vương Siêu chỉ một trận đã đánh bại họ Chu, nhất là chiêu pháp hung hiểm chỉ nghe đã rợn người. Không biết từ miệng ai, chỉ vài ngày sau khi tin tức về trận đấu loang ra hắn đã được tạng cho mỹ danh "Vương vô địch".



Có điều "Vương vô địch" đánh thắng nhưng bản thân cũng thọ thương không nhẹ. Hay tin đó, những người từng bại dưới tay hắn có ai lại không muốn thừa cơ? Mượn danh đi thăm bệnh, tuy không thể ra mặt động thủ nhưng ít ra cũng nói được vài ba câu, biết đâu lại tìm ra cơ hội?




Khi đã thấy đồ đệ này đáng dạy, sư phụ sẽ dồn hết tâm huyết vào người đó. Theo lý mà nói, thân phận Hoắc Linh Nhi thực sự rất thích hợp làm đồ đệ chân truyền, tư chất cũng hết sức ưu tú. Hoắc gia có nhiều quan hệ với Trung ương, một đồ đệ quý tộc như vậy có thể giúp Vương Siêu chống đỡ nhiều việc.



Đại sư hay tôn sư cũng là người, ai dám chắc cả đời không bao giờ gặp rắc rối?



"Sư phụ, đệ tử giúp sư phụ đánh răng nhé? Đệ tử đã gọi thợ làm sữa đậu nành rồi, sư phụ muốn ăn mì hay bánh bao? Bánh bao nhân ngó sen mát lắm, đệ tử đã bảo..."



Mấy ngày nay Hoắc Linh Nhi chăm sóc Vương Siêu rất chu đáo, thậm chí quá chu đáo, không có chút kiêu căng của tiểu thư đại thế gia. Điều này khiến Vương Siêu cảm thấy khá kỳ quái.



"Ở nhà đệ tử đã quen chăm ông nội thế này rồi, sau này có thể được chia nhiều thừa kế mà!" Câu giải thích của Hoắc Linh Nhi khiến Vương Siêu không khỏi dở khóc dở cười.



Mấy ngày sau, Vương Siêu chỉ thêm cho Hoắc Linh Nhi một số Trang pháp và động tác Hình Ý Tích quyền và Băng quyền cơ bản.



Đối với quyền pháp hắn có sự thông hiểu độc đáo, hơn nữa còn thường xuyên liên hệ với cuộc sống, ngộ ra nhiều nguyên lý tinh thâm. Những giảng giải của hắn cho Hoắc Linh Nhi đều dùng đạo lý đơn giản trong sinh hoạt thường ngày minh họa, khiến cô cảm thấy dễ hiểu hơn nhiều.



Đã gọi là "võ sư" thì ngoài biết đánh còn phải biết dạy!



"Cùng ta ra ngoài một chút, đến công viên đi dạo!" Trời vừa tảng sáng, Vương Siêu chợt có ý muốn ra ngoài hít thở, bèn nói với Hoắc Linh Nhi.



"Được ạ!" Hoắc Linh Nhi gật đầu, nhanh chóng thu xếp rồi theo Vương Siêu ra ngoài. Trời mới mờ sáng, rất yên tĩnh, gần đó là một công viên lớn, lác đác mấy người tập thể dục.



"Sư phụ, người xem, có người đang luyện quyền bên kia."



Hai người đi đến một lối đi rậm rạp, Hoắc Linh Nhi chỉ tay, chàng thấy cách khong xa, có một người đàn ông trung niên đang dạy năm sáu người tập đứng tấn."



"Thế đứng của họ hình như không chuẩn, so với cách sư phụ dạy đệ tử…" Hoắc Linh Nhi vừa mở miệng, thấy Vương Siêu trừng mắt liền vội vàng im bặt.



"Đi thôi!" Vương Siêu quay người rảo bước, cách một quãng xa mới dừng lại, nghiêm nghị nhìn Hoắc Linh Nhi: "Người ta dạy đệ tử, cho dù dạy không tốt cô cũng không nên bình phẩm. Biết đâu người đó lấy dạy võ làm kế sinh nhai, cô nói như vậy không phải là vô duyên vô cớ đập vỡ chén cơm của người ta sao?"



"Người luyện võ trong xã hội rất nhiều, một số trong đó nhận vài đệ tử, thu ít tiền, hàng ngày dạy dỗ, dựa vào đó kiếm miếng cơm. Cô phải nhớ, sau này cho dù võ công cao đến đâu, gặp những chuyện như vậy cũng không được tùy tiện nói ra. Đập vỡ chén cơm người khác là chuyện đại kỵ của người luyện võ!"