Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 157 : Đứng Tại Chỗ Tránh Đạn

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Ừm, huynh trưởng cũng như cha, cô bái sư gọi ca ca đến cũng đúng quy củ..." Vương Siêu không khe khắt, nghe Hoắc Linh Nhi nói liền đồng ý ngay.



Hoắc Linh Nhi dường như còn muốn nói gì đó, mặt hơi đỏ lên vẻ ngượng nghịu, chần chừ mấy giây lại thôi.



"Sao, còn có chuyện gì nữa?" Vương Siêu nhận ngay ra thần sắc cô gái.



"Là thế này ạ... hai anh trai biết đệ tử muốn học võ nên mấy hôm trước đã tìm cho đệ tử một cao thủ rất nổi tiếng, hôm nay đến Bắc Kinh mới biết đệ tử đã có sư phụ..."



"Vậy hả." Vương Siêu hơi giật mình: "Lại chuyện tranh giành đệ tử hả? Sao khéo trùng hợp như thế chứ!"



Võ lâm xã hội cũ, khi hai võ sư cũng nhắm một đồ đệ thì chắc chắn sẽ xảy ra tỉ võ, không bên nào tự thoái lui. Đơn giản vì tự thoái lui sẽ mất hết danh tiếng, không kém gì đấu võ bại trận.



Đại sư Tự Nhiên Phái Đỗ Tâm Võ và cao thủ tục gia Thiếu Lâm lừng danh Lưu Bách Xuyên đã vì chuyện này mà giao đấu sinh tử. Thậm chí có khi đệ tử bị tranh giành cũng không có tư chất gì đặc biệt, chỉ là khi chuyện đã công khai thì không đấu không được.



"Cao thủ nổi tiếng đó là ai?" Vương Siêu hỏi.



"Nghe nói là một người kiêm luyện Thái quyền và Yoga, tên Nguyễn Hồng Tu, rất nổi tiếng ở Thái Lan!" Hoắc Linh Nhi chỉ biết có thế, đoạn tỏ ra lo lắng: "Sư phụ, sư phụ có phải đấu với ông ta không? Các vị đều là người nổi tiếng, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, người luyện Thái quyền càng như vậy! Đệ tử lúc học Không Thủ Đạo đã nhiều lần xem đấu ngầm, chỉ cần võ sĩ Thái Quyền ra sàn thì nhất định có người chết hoặc tàn phế... Ca ca nói Nguyễn Hồng Tu đó cũng đã đến Bắc Kinh..."



"Ông ta đang ở chỗ anh cô hả?"



"Không phải, hình như là đi cùng Thôi cửu đoạn Thiết Quyền Hoa Lang của Hàn Quốc đến thăm một người bạn!"



"Thiết Quyền Hoa Lang?" Vương Siêu bỗng có một linh cảm không hay, hình như chuyện này có liên quan mật thiết đến mình: "Thôi Trường Bạch là cao thủ võ thuật cỡ Thế giới, võ sư Thái Quyền đó đi cùng ông ta thì hẳn thế lực không thể xem thường. Họ đến Bắc Kinh thăm bạn, bạn nào vậy?"



"Chuyện ta đại náo giới võ thuật Bắc Kinh đã qua hai tháng, chắc chắn Thôi Trường Bạch đã nghe, lại còn Quyền quán Sơn Đông nữa... Hẳn y đã chú ý đến ta từ lâu, lần này đến Bắc Kinh quyết không phải là ngẫu nhiên! Hôm dến thăm Tinh Tinh, ta đã chọc giận một đệ tử của y ở đó, lẽ nào hắn đã thông báo cho Thôi Trường Bạch, y muốn đến đánh một trận chăng?"




"Đương nhiên rồi!"Vương Siêu cười cười: "Không tin cô có thể thử."



"Chà, bình thường tôi bắn cũng không tồi, quả thực rất muốn thử!" Cô gái nhìn Vương Siêu cười rất thích thú.



Những người xung quanh đều lộ vẻ phấn chấn, cùng là thanh niên, có cơ hội thử cảm giác mạnh ai mà không tán đồng chứ!



"Vương sư phụ, làm vậy có hơi nguy hiểm đó!" Hoắc Khải Vân nhíu mày.



"Không thành vấn đề!" Vương Siêu vẫn cười nhẹ.



Thực ra chính Hoắc Khải Vân cũng muốn thử tài Vương Siêu, liền nói ngay: "Vậy thì phía sau có một phòng tập rộng, thỉnh thoảng chúng tôi cũng tập bắn ở đó."



**********



Trong phòng tập...



Pằng! Tiếng súng vang lên, viên đạn cắm vào chiếc đệm da, không hề chạm đến Vương Siêu.



Cô gái này cổ tay khá linh hoạt, chứng tỏ thường xuyên tập bắn. Vừa vào cuộc đã không hề kiêng nể, ngắm chuẩn Vương Siêu bắn hết viên này đến viên khác, nhưng ngay cả một cọng lông trên người hắn cũng không bị thương tổn.



"Bắn như vậy chẳng có ích gì cả..." Đợi cô ta bắn hết đạn hắn mới lắc đầu: "Tốt nhất cô chọn thêm một người nữa, còn tôi đứng nguyên một chỗ. Hai vị cùng bắn, nếu tôi di chuyển một bước là coi như thua, thế nào?"



"Đứng nguyên một chỗ?" Cả đám người cùng thất sắc.