Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 164 : Hồng Môn Đại Trưởng Lão

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Hách!"



Vương Siêu uy phong lẫm liệt như thiên thần, hai tay giơ cao giật mạnh Nguyễn Hồng Tu văng lên không, phát lực vừa vặn vừa cắt. Một loạt tiếng kêu như xé vải vang lên khắp sân vận động.



Tận mắt nhìn cảnh tượng đó, tai nghe thấy âm thanh đó, tất cả mọi người đều đứng dậy, không ít kêu ré lên kinh hãi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



Hai cánh tay Nguyễn Hồng Tu từ bả vai truyền đến một cơn đau nhói tim, nhưng khí lực của gã đã bị Vương Siêu dội tản mát không thể khởi lên được, cả người bị một chiêu "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ" giật tung khỏi mặt đất, thân hình to lớn như cá nhảy nước bị ném lên cao quá đấu người.



Chỉ một thoáng, chỗ nối liền hai cánh tay với vai bị xé đứt, máu phun tứ tung, gân cốt lộ cả ra ngoài còn thấy cả những đầu xương trắng, thậm chí da ngực như vỏ cây bị xé toét nhiều đường, cả người nát bấy.



Thân hình không còn cánh tay rơi thẳng xuống, bị Vương Siêu bay đến bồi thêm một cước văng ra xa tám chín mét, lại một vạt mưa máu tưới đẫm sàn...



"Công phu hay lắm……."



Nguyễn Hồng Tu bổ nhào trên mặt đất, giật lên mấy cái, đồng tử trong mắt giãn ra, chỉ nói một câu rồi lập tức tắt thở.



Gã không có công phu của Chu Bínhh Lâm, khi bị xé tay liền lập tức giảm nhịp tim cho máu chảy chậm lại. Huống hồ còn gặp phải cú đá sau cùng, không những hai tay bị phế mà tất cả xương cốt, cơ gân, cơ ngực đều xé rách, vết thương nặng gấp nhiều lần Chu Bính Lâm.



Nhất là khi gã rơi xuống, Vương Siêu sợ đối phương như con thú cùng đường sẽ liều mạng nên còn đá hắn văng đi. Liên tục những đòn chí tử, khi rơi xuống thì Nguyễn Hồng Tu tứ chi đã tàn phế, ngũ tạng dập nát, cho dù thần tiên hạ giới cũng không cứu được.



Từ khi bắt đầu đến kết thúc chỉ không đầy năm phút, đại sư Thái Quyền, cao thủ Yoga Nguyễn Hồng Tu đã bị Vương Siêu dùng cầm nã thủ đánh chết. Cao thủ giao đấu mỗi chiêu đều muốn lấy mạng người, đã ký vào hợp đồng sinh tử tự nhiên Vương Siêu không thể nương tay.



Đây là tỉ võ thuần túy dùng thực lực, không có chút may rủi nào.



Vương Siêu đánh chết Nguyễn Hồng Tu hoàn toàn nhờ vào công phu tinh thâm, sức lực hùng hậu, đấu pháp tuyệt tình hung hiểm, khí thế vừa phát thì từ đầu đến chân đếu áp đảo.
Vương Siêu đã là một đại võ sư nổi tiếng, Hoắc Linh Nhi cũng là đại đệ tử đầu tiên hắn thu nhận, tiệc bái sư rõ ràng phải tương xứng. Ngoài Tiết Liên Tín, Chu Hồng Trí, Trần Ngãi Dương và khá đông người trong giới võ thuật, đương nhiên còn các bậc trưởng bối nhà họ Hoắc.



"Không cần quỳ, cúi người là được rồi!"



Vương Siêu ngồi trên ghế thái sư để Hoắc Linh Nhi cúi bái, đoạn cầm thanh kiếm đoạt được từ Giang Hải đưa cho cô bé làm quà ra mắt.



"Thanh kiếm này ta tay không đoạt được trong một cuộc tỉ võ. Ta cũng thích nó, có điều không dùng kiếm nên tặng cô làm quà ra mắt."



Thanh kiếm màu sắc cổ kính, bao kiếm bằng da cá mập, thân kiếm dài hẹp, lưỡi bén nhọn, vừa nhìn đã biết là kiếm quý. Chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đứt da, thậm chí đứt cả mạch máu gân cốt. Cao thủ kiếm thuật có nó trong tay, có thể một chọi mười dễ dàng.



Đặc biệt là mũi kiếm, nhọn như kim, điểm nhẹ cũng khoét sâu vào thịt.



Tiết Liên Tín và Chu Hồng Trí thấy thanh kiếm quay sang nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.



Bữa tiệc kết thúc, Chu Hồng Trí làm như tình cờ hỏi Vương Siêu: "Người mang thanh kiếm này có phải là Truyền thừa của Võ Đang Cửu Cung Kiếm không?"



"Không sai, lúc đó anh ta cũng tự xưng là truyền thừa kiếm thuật Cửu Cung của Võ Đang." Vương Siêu nhớ lại lời Giang Hải.



"Có phải thanh niên đó tên Giang Hải?" Chu Hồng Trí hơi chau mày.



Vương Siêu ngạc nhiên: "Sao ông biết?"



"Thanh kiếm này vốn của một người bạn già của ta, Đại trưởng lão của Hồng Môn Pháp Quốc. Giang Hải là đồ đệ của ông ta..."