Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 168 : Trở Thành Giáo Quan (1)
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
"Khẩu bắn tỉa này là của Mỹ, bên trong va li có thiết bị gây nhiễu máy quét. Chỉ cần không mở ra thì lên máy bay cũng không kiểm tra được!" Tào Nghị giảng giải cho Vương Siêu.
Ông ta tới hiện trường nửa tiếng sau khi Tào Tinh Tinh gọi, quần áo xốc xếch, mặt vẫn còn ngài ngủ, rõ ràng là bị đánh thức dậy từ trong giường.
Nghe chuyện Vương Siêu gặp ám sát, Tào Nghị có vẻ lo lắng thật sự.
"May không có chuyện gì xảy ra, lần sau ra ngoài anh nên dẫn vài người đi theo!" Tào Nghị gọi người đưa xe đi, dọn sạch hiện trường, đoạn lập tức triệu tập cuộc họp nghiên cứu nhân thân và vũ khí nhóm sát thủ.
Lúc 10 giờ sáng Tào Nghị đã hoàn thành báo cáo chi tiết gửi lên cấp trên, đề nghị tăng thêm người điều tra.
"Chỉ là một chuyện nhỏ, đâu cần làm lớn ra như vậy?" Vương Siêu thắc mắc với Tào Nghị.
"Nhỏ hay lớn, không thể căn cứ bề ngoài kết luận được!" Tào Nghị phản bác: "Thân phận anh bây giờ là đặc biệt, bất cứ thành động nào nhằm vào anh chúng tôi cũng phải điều tra cẩn thận."
"Nghe nói Đoạn Quốc Siêu trước đây cũng thường xuyên bị mưu sát. Tôi đấu quyền đánh chết Nguyễn Hồng Tu, vừa làm mất mặt Thái Quyền vừa làm họ mất nhiều tiền, họ phái người đến giết tôi cũng không phải chuyện lạ..."
"Anh không biết bọn quân phiệt đó rồi. Giết anh thì Thái Quyền vẫn mất mặt, tiền cũng không đòi lại được, không được lợi thì họ không làm đâu. Chuyện là ở chỗ khác..." Tào Nghị rút mấy tấm ảnh từ ngăn kéo ném lên mặt bàn.
Vương Siêu cầm lên ngắm nghía. Cả thảy có bốn tấm ảnh, đầu tiên là một nam nhân tóc đen mắt xanh, có vẻ người Trung Quốc lai phương Tây. Tấm thứ hai là một người da đen, tấm thứ ba là người da trắng cao to. Tấm thứ tư chính là tay bắn tỉa vừa ám sát Vương Siêu.
Tào Nghị nhìn Vương Siêu đang xăm soi tấm ảnh thứ tư, châm một điếu thuốc rồi thủng thẳng giải thích: "Vừa điều tra ra thân phận tên này, là một lính đánh thuê cao cấp người Mỹ gốc Việt, thánh viên một công ty lính đánh thuê tại Châu Phi, chuyên làm nhiệm vụ đối ngoại. Bốn tấm ảnh này chính là bốn người giỏi nhất của công ty đó."
"Người thứ nhất là Dương Anh Minh, Trung lai Mỹ trắng, biệt hiệu Tử Thần Đạn, quyền xạ kiêm thông, từng ám sát không ít các yếu nhân Châu Phi. Người da đen kia là Ác Hùng, người da trắng là Bạo Lang. Còn tên ám sát anh chính là Tùng Lâm Mãng."
"Tôi cũng không biết!" Tào Nghị nhún vai: "Hôm nay nói với cậu nhiều như vậy không phải là truyền đạt lệnh trên mà căn cứ vào những điều tôi biết rồi đoán ra, mục đích là để cậu có sự chuẩn bị trước, tránh dùng tình cảm để giải quyết công việc. Chúng ta đang nói chuyện riêng tư, cậu nhất định không được cho ai biết, nếu không tôi sẽ trở thành tội phạm tiết lộ bí mật quốc gia!"
"Cái này ông cứ yên tâm!" Vương Siêu gật đầu. Nếu lời Tào Nghị nói là đúng thì quả thật hắn cần phải chuẩn bị.
Bị địch nhân ám sát, hắn chỉ có thể lo thoát thân. Còn như sau đó giải quyết như thế nào là chuyện của Tào Nghị, Vương Siêu không thể lo nổi.
"Đúng rồi, tôi mong Tinh Tinh chỉ là học võ thuật cùng cậu, những chuyện ân oán đừng để nó biết nhiều. Tôi chỉ muốn Tinh Tinh biết cách phòng thân, nâng cao sức khoẻ là đủ, không cần nó đi đánh nhau!" Tào Nghị căn dặn: "Chuyện riêng đã nói hết, bây giờ đến việc chung..."
"Còn có việc chung nữa sao?"
"Đương nhiên. Cậu hiện đã là võ thuật gia nổi tiếng Châu Á, lại một vị tướng trong quân đội. Nghe nói ở Bắc Kinh cậu đã từng biểu diễn tay không tránh đạn? Nếu thế thì hay lắm, rất hy vọng cậu có thể tham gia huấn luyện quân đội, đào tạo những nhân tài tố chất cao thành cao thủ thạt sự. Tôi vừa nhận được thông báo cử cậu đến trường huấn luyện Tây Nam ba tháng, nếu trong số học viên có ai lọt mắt cậu thì có thể nhận người đó làm môn đồ!"
"Thì ra muốn tôi làm giáo quan! Nhưng tôi chưa từng nghe nói về Trường quân sự Tây Nam, còn Võ quán Sơn Đông thì sao?"
"Võ quán hãy tạm thời giao cho Lâm Nhã Nam. Mai danh ẩn tích ba tháng, tránh sự truy kích của kẻ thù chẳng phải tốt hay sao? Trường quân sự Tây Nam không tuyển sinh bên ngoài, chỉ lựa chọn nhân tài trong quân đội bồi dưõng thêm. Rất nhiều cảnh vệ Trung Ương được đào tạo ở đây, mầy giáo quan từng đọ sức với cậu ở Bắc Kinh cũng đến đây dạy. Lần này cấp trên bố trí cho cậu cũng vì một vài lý do đặc biệt, khóa học vừa khai giảng có mấy học viên đã từng đạt các giải nhì, ba, bốn, năm tại cuộc đấu võ toàn quân lần trước. Hãy chú ý, ý đồ cấp trên là sắp xếp họ thành môn đồ của cậu!"
"Người giành giải nhất là ai?" Vương Siêu nghe có chút hứng thú, hỏi lại.
"Người giành giải nhất đã chết, chính là Đoàn Quốc Siêu!" Tào Nghị nói với nét mặt lạnh lùng: "Mấy học viên này đều không lành hiền gì, nhưng cậu tuyệt đối không được ra tay như khi ở Hương Cảng!"
"Chuyện này tôi tự biết!"