Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 171 : Âm Dương Tương Tha Thượng Hạ Phi

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Vương Siêu quả thật có chút ngạc nhiên, không ngờ trong đội ngũ võ trang của Trung Quốc, ngoài Đoạn Quốc Siêu còn có cao thủ cỡ này. Chỉ nhìn qua cách Lưu Thanh thủ thế, hắn biết ngay công phu Bát Quái của đối phương đã đạt đến mức thượng thừa.



Đấu pháp của Bát Quái Chưởng thường là tay chụm thành đao, chặt, quất, xỉa, tất cả đều chú trọng thân pháp linh hoạt, né thực chọn hư, tấn công mặt bên. Ngoài ra sử dụng nhiều nhất chính là những đòn chộp, đánh và vật kết hợp, tuyệt đối không dùng quyền đầu (nắm đấm). Nhưng khi đã luyện đến mức công phu thâm hậu, uy lực đánh ra cũng không khác gì nắm đấm, có thể một đòn chấn nát nội tạng.



Chùy kình và quyền là hai khái niệm khác nhau, chùy siết chặt tay phát lực trong khi nắm đấm phải để rỗng, khoảnh khắc đánh ra các khớp xương tay thu lại vào trong, sau đó toàn thân tam tiết tứ tiêu (Tam tiết: Tiêu tiết, trung tiết và căn tiết. Nếu nói từ góc độ toàn bộ cơ thể người thì đầu là tiêu tiết, thân người và tay là trung tiết, chân là căn tiết; Nếu ứng với tay thì bàn tay là tiêu tiết, khuỷu tay là trung tiết, vai là căn tiết. Quy luật vận động của nó là "tiêu tiết khởi, trung tiết tuỳ, căn tiết đẩy". Còn Tứ tiêu là chỉ: Người có huyết, nhục, cân, cốt. Trong đó các đầu cuối của nó gọi là nhật tiêu, trước trán là huyết tiêu, lưỡi là nhục tiêu, răng là cốt tiêu, móng tay là cân tiêu. Tứ tiêu dùng lực thì có thể thay đổi trạng thái thường của nó, khiến con người ta sợ hãi), ngũ tạng toàn thể kết hợp rung chấn, từ lỏng đến chặt, rồi lại từ chặt đến bùng nổ. Nếu nói về uy lực cương mãnh thì uy lực ở trong các chiêu trường quyền phát lực vẫn là hàng đầu.



Tuy nhiên chùy kình phát lực, độ khó rất lớn. Một chùy đánh ra, cần phải gân cốt cùng động, nội tạng rung lắc, đầu tóc, móng tay, răng, lưỡi, tứ tiêu khí huyết lập tức sẵn sàng, như triết long hút nước, gió thổi đại thụ, một chùy đánh ra toàn thân phải cùng động. Những người luyện võ thông thường không thể đánh ra được thứ võ công như thế.



Công phu Bát Quái Môn luyện đến thâm sâu cũng có chùy pháp, như "Phản tí chùy bát thức", "Liên hoàn chùy bát thức", "Khoái chùy nhị thập ngũ lộ".



Lưu Thanh một tay tạo chưởng, một tay khép lại thành chùy giấu dưới mạng sườn, chính là cách đánh trong khoái chùy của Bát Quái.



Bát quái khoái chùy nhị thập ngũ lộ, trong đó có hai câu khẩu quyết của lưỡng lộ chính là "Phiên thân cái thủ chùy nhiễu chưởng, âm dương tương tha thượng hạ phi". Tư thế lúc này của Lưu Thanh chính là cách đánh của hai đường chùy này.



Ý nghĩa của hai câu khẩu quyết này chính là lấy chưởng làm dương, chùy làm âm, kết hợp với nhau, đánh trên đánh dưới, nhanh nhẹn như chớp xẹt trong mây mù, chỉ nghe tiếng sấm mà không thấy sấm, chưởng thủ nhanh lẹ linh hoạt như mây mù ẩn giấu sát chiêu.



"Võ công người này không kém Đoạn Quốc Siêu, chẳng trách không phục khi nghe mình làm huấn luyện viên, có điều hắn quả có tư cách đó. Có thể bất phân thắng bại với Đoạn Quốc Siêu, không biết tại sao năm đó lại chỉ đứng thứ hai? Hay là võ công hắn ta năm đó còn kém bây giờ, khổ luyện mấy năm mới được như thế này?"



Võ công càng cao thì tiến bộ càng chậm. Cũng giống như một quán quân thế giới chạy nước rút, tốc độ chạy 100 mét là 9 giây 8, muốn nhanh hơn 0,1 giây có khi cả đời cũng không được. Còn một người chạy 100 mét trong 15 giây thì chỉ cần luyện tập một thời gian ngắn là có thể nhanh hơn được vài giây.Võ thuật cũng tương tự như vậy.



Thành ra khi đối mặt với đối thủ kém hơn mình, một trong những nguyên nhân không nên nương tay là vì nếu nương tay thì đối phương sẽ cố gắng khổ luyện, vài năm sau sẽ đuổi kịp tìm mình báo thù, thậm chí còn đánh cho tàn phế.



Việc luyện võ không có giới hạn, nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Công phu không phải là càng luyện càng giỏi, cũng giống như tu chân, không phải hôm nay phi kiếm giết người thì sau sáu bảy mươi năm khổ luyện là có thể thành tiên. Vương Siêu hiện nay công phu đã đạt đến độ cực hạn của cơ thế, sau này muốn giỏi hơn nữa sẽ vô cùng khó khăn. Trong khi những người có trình độ thấp hơn hắn, không gian và tốc độ tiến bộ còn rất lớn.
Trong mắt Lưu Thanh chợt lóe lên khí thế kinh người, hai tay cùng bắt cầm nã, một thức Diêu Thủ Chưởng chộp vào cổ tay Vương Siêu, hai tay hơi vòng lại theo thế "Kim Điêu Phao Lang" toan tấn công đối thủ từ hai bên sườn.



Trong tự nhiên có một loại ó vàng rất to lớn, có thể bắt cả sói rừng. Chúng bổ từ trên cao cả nghìn mét xuống, hai móng quặp lấy thân con sói, đầu tiên dùng mỏ mổ chết giấc rồi nhấc lên cao ném xuống, khí thế vô cùng hung tợn.



Bát Quái Chưởng cũng có một chiêu "Kim Điêu Phao Lang" (chim ó ném sói)", còn lợi hại hơn cả "Ưng Xúc" trong Hình Ý. Ưng Xúc chỉ là tóm lấy rồi kéo xé, còn "Kim Điêu Phao Lang" thì tóm lấy rồi ném bổng lên, trong lúc kẻ địch đang ở trên không liền biến lực ném thành quật, hất đối thủ đang chới với xuống đất rồi dùng chân đạp mạnh, không hề kiêng nể đầu cổ. Một chiêu này nếu đắc thủ sẽ biến đối phương thành một đống máu thịt nhầy nhụa.



Có điều, bàn tay Lưu Thanh vừa chộp đến Vương Siêu đột nhiên thấy chỉ là khoảng không.... "Tay hắn biến đi đâu rồi?" Trong mắt Lưu Thanh, đúng là đôi tay Vương Siêu bỗng biến mất.



Bụp! Hai tay Lưu Thanh tóm vào hư vô, còn chưa kịp chuyển lực thì Vương Siêu đã áp sát, nghiêng vai đẩy tới.



Cảm giác của Lưu Thanh lúc đó chẳng khác gì đi tàu Tết ở ga, bị vô số người chen lấn từ mọi phía, muồn thoát đi cũng không có cách nào. Gã mất đà ngồi thẳng xuống chiếc bàn trước ghế sa lông...



Choang, mặt bàn thủy tinh vỡ vụn, trên người Lưu Thanh bị vô số mảnh thủy tinh găm vào, máu chảy thành vệt.



"Chiêu cuối cùng của anh là Hình phải không?" Lưu Thanh nhỏm dậy, không hề quan tâm đến những mảnh thủy tinh bám trên người.



"Bị tôi đẩy một cái, anh phải điều khí ba ngày, nếu không nội tạng sẽ có vấn đề!" Vương Siêu chậm rãi ngồi xuống ghế, giọng từ tốn.



"Công phu Bát Quái của anh còn tinh thâm hơn tôi, còn gì để nói đây! Vả lại vừa rồi anh không dùng toàn lực, chỉ là đẩy tới một chiêu. Nếu dùng Ngạc Ngư Tiễn Vĩ thì chắc giờ tối cũng bị xé như Nguyễn Hồng Tu rồi..." Lưu Thanh thở dài thườn thượt: "Chúng ta đi thôi! Khóa của anh chúng tôi sẽ học ngay, bắt đầu trước thời hạn!"



"Đợi đã!" Vương Siêu nhìn Lưu Thanh cùng ba đồng bạn đang toan bỏ đi, lên tiếng: "Anh nói là Hàn phái Bát Quái? Hàn phái Bát Quái được Hàn Mạc đại hiệp truyền cho Tổng Lý, Tổng Lý truyền cho Lý lão gia ở quân khu Bắc Kinh, nhất mạch đơn truyền. Anh không thể là đệ tử của Tổng Lý, vậy có lẽ là truyền nhân của Lý lão gia chăng?"