Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 175 : Đàn Thoái Đấu Quyền

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Ngón tay Vương Siêu phát lực liền hiện lên màu xanh đen. Gân, mạch máu và kẽ ngón, cơ bắp cuộn lên hệt như chiếc lưới sắt.



Tập võ khác với chơi thể thao. Người chơi thể thao luyện cơ bắp lớn nên các cơ ngực, bụng, lưng và bắp tay nổi từng khúc, trông rất ấn tượng, người luyện võ chủ yếu lại luyện các cơ nhỏ, nhất là ngón tay, kẽ giữa ngón trỏ ngón cai và gót chân. Những cơ nhỏ này bình thường không nổi nhưng ý nghĩa rất quan rọng, người không luyện võ vận động mạnh, bị rách cơ đa số là ở những chỗ này.



Ở người luyện võ, những cơ nhỏ qua công phu trang công và luyện rung sẽ dần dần mạnh lên. Người bình thường khi đánh nhau khi nắm vào tay chân quần áo đối thủ, chỉ cần đối thủ vùng mạnh là ngón tay có thể bị trật sái. Dù sao thì cánh tay cũng không mạnh hơn đùi, ngón tay cũng không thể mạnh bằng cánh tay.



Người luyện võ thì lại không như vậy. Nếu thường xuyên tập trang công hay Ưng trảo quyền, bắp thịt và gân ở ngón tay sẽ mạnh gấp mười lần bình thường. Khi ra lực cầm nắm, đối phương vùng vẫy mạnh cũng không thoát, càng không thể làm trật sái tay được.



Công phu trên bàn tay Vương Siêu đương nhiên càng lợi hại, luyện trang pháp lâu dài cả móng tay cũng đã đến mức hóa lực. Đừng nói là trâu, hiện giờ hắn đủ sức xé da, thọc xuyên cả bụng voi bằng tay không.



Trường hợp tỉ võ đeo găng, võ công Vương Siêu ít nhất cũng phải giảm ba phần, bởi quyền pháp của chàng chú trọng cầm nã, kéo xé. Võ công Vương Siêu chủ yếu tập trung ở đầu và kẽ ngón, nhưng giờ dù hắn mang găng tay thì thiên hạ cũng ít người chống đỡ nổi, đương nhiên Đàm Văn Đông lại càng không.



Hai ngón tay Vương Siêu biến thành chiếc kéo sắt lớn, cắt gọn chuỗi xích thép. Một chiêu vừa thi triển, tất cả chúng nhân đều xanh lè mặt mày.



Nếu nói dùng hai bàn tay chặt đứt dây sắt, chỉ cần là người luyện ngạnh công đủ tinh đều có thể làm được, nhưng dùng ngón tay kẹp dứt dây thép thì còn lợi hại hơn gấp trăm lần.



Cho dù là Lưu Thanh cũng phải công nhận, nếu mình có thời gian chuẩn bị, toàn tâm phát lực may ra cũng có thể làm được, nhưng trong nháy mắt ra tay, xuất chiêu nhanh như chớp thì vô khả. Vương Siêu được võ giới xưng là tiên là phật, thật là không hổ danh.



Biểu diễn chuyên nghiệp không bị quấy nhiễu là một chuyện, còn trong đấu võ vận dụng như chớp lại là chuyện khác. Một người luyện không thủ đạo, bình thường chém một chưởng có thể chẻ nát viên gạch, nhưng khi giao đấu thực chiến chắc chắn sẽ không được như vậy.



Dù khâm phục nhưng trong lòng Lưu Thanh cũng nghĩ: Nếu không phong lưu đa tình, toàn tâm toàn ý dồn sức luyện võ, không chừng giờ mình cũng có võ công như vậy.



Vũ khí bất ly thân bị cắt đứt, nhưng sắc mặt Đàm Văn Đông vẫn không hề thay đổi, chỉ có mí mắt chớp vài cái. Mỗi khi gặp chuyện phiền toái, ánh mắt và sắc mặt gã đều không đổi như vậy, cảm giác dù Thái Sơn đổ trước mặt chắc cũng chẳng xao lòng, nhưng ngược lại mí mắt gã lại giật lên liên tục.
Hình Ý ở Thiên Tân và Bắc Kinh thì lấy dưỡng sinh Hùng hình và Điêu hình làm chính. Quyền pháp của Vương Siêu kiêm thông nhiều nhà nhưng còn chưa có thứ của riêng mình, hiện giờ mới bắt đầu tìm hiểu.



Hai chiêu thức Hùng hình Ưng xúc, tấn công liên hoàn dồn dập thi triển, Đàm Văn Đông đang né tránh bỗng kêu lên đau đớn, mi mắt giật lên dữ dội. Nguyên lai vai gã vừa bị năm ngón của Vương Siêu chụp trúng.



Có điều Vương Siêu không vận lực bóp mạnh mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi lui lại, hỏi: "Cậu học trường nào?"



"Học viện thông tin Thành Đông!" Đàm Văn Đông nhặt mũi phi tiêu dưới đất, giọng vẫn không có vẻ hì hoảng loạn: "Thân thủ anh giỏi nhưng tuổi anh cũng lớn hơn, tương lai nhất định tôi sẽ đuổi kịp. Hôm nay ra tay anh nương tình, tôi cũng sẽ tha cho anh một lần, nhớ lấy!"



"Đợi đã!" Thấy gã toan bỏ đi Vương Siêu vội gọi lại, hỏi tiếp: "Sư phụ cậu là nhà Đàn thoái hay Đấu quyền nào? Tôi chỉ muốn đến học hỏi, không có ác ý."



"Võ công tôi là gia truyền, anh không cần đến học hỏi. Tôi đơn thương độc mã, nếu có gia đình cũng không đến nỗi phải làm xã hội đen!Chúng ta đi!" Đàm Văn Đông thấy ngữ khí Vương Siêu không đáng ghét nên nhanh nhảu trả lời, đoạn nhìn hắn thật sâu rồi cùng hai thủ hạ Phong, Vân nhanh chóng xuống lầu, thoáng chốc mất dạng.



"Thanh niên bây giờ thật lợi hại, tuổi đó mình còn chưa có công phu như vậy!" Lưu Thanh lắc đầu than thở.



"Chúng ta về đã. Lưu Thanh, có thể giúp tôi điều tra một chút về cậu Đàm Văn Đông đó được không?"



Lưu Thanh gật đầu: "Tôi có quan hệ với Công an tỉnh, cậu chàng này là đại ca xã hội đen, chắc dễ điều tra thôi. Một hai ngày nữa sẽ báo cho anh."



"Vậy cám ơn nhiều!"



Công phu gia truyền, hiện không có gia đình, cũng tức là không có môn phái sư phụ, đơn độc như vậy chẳng trách đi vào con đường xấu. Một là không ai quan tâm, hai là tuổi nhỏ không ai quản lý, lại không có nguồn kinh tế nào để sống, nên sa chân cũng là lẽ tất nhiên. Có điều một người như vậy lại càng phù hợp với ý định trong lòng Vương Siêu.