Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 177 : Tên Người Bóng Cây

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


"Này lão Lý, trận gió thổi qua vừa rồi hình như có người đi vào, anh thấy không?"



"Mắt anh hoa rồi, tôi có thấy ai đâu!"



Đúng lúc hai bảo vệ cửa ra vào KTV hỏi nhau, Vương Siêu đã vào đến phòng hát. Hắn muốn xem thế lực của tiểu tử Đàm Văn Đông này như thế nào, tuy ngoài cửa có bảo vệ nhưng với Vương Siêu thì có cũng như không.



Hắn lấy bộ dạng người qua đường thong thả đi ngang cửa quán, rồi nhằm đúng lúc hai bảo vệ tán gẫu dùng công phu thân pháp "Xà Thoán Thử Lưu (rắn trườn chuột rúc)", loáng một cái xẹt qua cửa, cả bóng cũng không để lại, lách vào trong.



Người luyện võ, thân pháp khi đạt đến cực hạn có thể nháy mắt xuyên qua hơn mười mét, mắt người thường không thể phản ứng kịp, chuyện này hoàn toàn không phải là khoa trương.



Nam Bắc đại hiệp Đỗ Tâm Vũ biểu diễn võ công cho các quân nhân khi trước đã thực hiện điều này. Hai người ở trong căn phòng đóng cửa, cùng uống trà, vị quân nhân kia nói một câu, bưng tách trà lên, vừa uống một hớp quay đầu lại, Đỗ Tâm Vũ đang ngồi cạnh ông ta đã biến mất, trong khi cánh cửa không có chút động tĩnh.



Sau đó mới thấy Đỗ Tâm Vũ hóa ra đã ở trong căn phòng kế bên. Vị quân nhân này vô cùng kinh ngạc, cho rằng ông đã dùng thuật xuyên tường. Thực ra Đỗ sư phụ chỉ là trong lúc vị quân nhân uống trà phân tâm, dùng thân pháp "Ly Miêu Thượng Thụ (mèo leo cây)" nhảy qua cửa sổ.



Móng mèo có đệm thịt, đi chạy đều không phát ra tiếng động. Người luyện võ lớp thịt trên bàn tay bàn chân dày chắc, cũng giống như bàn chân mèo hay hổ, chụp, nhún, lăn, bổ, chỉ trong nháy mắt đã lánh đi, khiến tai mắt nhiều người nhầm lẫn.



Tiết Điên đánh quyền dưới ánh mắt chăm chú của khán giả, dùng chưởng đẩy chiếc bàn bát tiên to, khi chưởng dừng lại thì người đã đến bên kia chiếc bàn, thậm chí dù đã biểu diễn vô số lần nhưng người ta đều không thể nhìn ra ông đã đi vòng qua chiếc bàn như thế nào, cuối cùng cho đó là pháp thuật. Cho dù là người luyện võ nhãn lực tốt cũng chỉ khi toàn tâm chú ý mới biết, Tiết lão gia vừa tung quyền liền lao người qua dưới bàn, tốc độ còn nhanh hơn sự dịch chuyển của chiếc bàn.



Võ công Vương Siêu đã từ hữu thanh hóa vô thanh, gần tương đương những bậc đại sư đó. Trong nháy mắt lúc đối phương thiếu tập trung liền đi xuyên qua không chút tăm tích, đó là chuyện bình thường đối với hắn hiện nay.



Vừa bước vào quán đã nghe tiếng cười nói ầm ĩ của mấy cô tiếp viên. Tai Vương Siêu khẽ động, từ đám âm thanh hỗn tạp lọc ra giọng nói của Đàm Văn Đông, đi thẳng đến gian lớn nhất, đẩy cửa bước vào.



Cửa vừa mở, người trong phòng hát đều nhận ra. Chỉ khoảng nửa phú, mọi tiếng nói hát đều dừng lại.
"Đệ nhất Đông Nam Á thì không dám, nhưng tôi chính là Vương Siêu. Cậu có thể cùng luyện võ với tôi không? Làm xã hội đen không có tiền đồ..."



Vương Siêu hiện đã là đại sư, ngang hàng với những bậc Trưởng lão như Chu Hồng Trí, Tiết Liên Tín. Tuy chỉ lớn hơn Đàm Văn Đông vài tuổi nhưng địa vị đã là lão tiền bối rồi.



Hắn rất hy vọng Đàm Văn Đông cũng là người say mê võ thuật, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.



"Tôi có một người anh họ là cao thủ Đàn Thoái, giỏi hơn tôi rất nhiều. Nhưng anh ấy không dựa vào Đàn Thoái kiếm cơm mà đi đá bóng, giờ là cầu thủ nổi tiếng, cuộc sống rất tốt. Tôi từ nhỏ đã tập võ, cũng không dựa vào võ công kiếm cơm. Vương sư phụ, anh bảo tôi chuyên tâm luyện công phu, chỉ e không có tiền đồ. Không lăn lộn như bây giờ thì tôi biết làm gì? Lẽ nào suốt đời luyện võ?" Đàm Văn Đông nghĩ một lát mới nói.



"Tôi có công ty kinh doanh riêng, bản thân tôi cũng không dựa vào luyện võ kiếm cơm..." Vương Siêu cười: "Nói thực, cậu là thiên tài, tôi rất hi vọng cậu có thể cùng tôi làm việc. Luyện võ với tôi cậu không phải sa vào con đường phi pháp nữa."



"Văn Đông, đúng là cậu không thể như thế này mãi. Cấp trên đã thông báo tiền hành chiến dịch chỉnh đốn trật tự xã hội, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cậu xử lý. Đã nói nhiều lần mà cậu chẳng chịu nghe, tôi cũng hiểu chỗ khó của cậu. Vương sư phụ muốn thu nhận, đây là cơ hội tốt không nên bỏ qua..." Phương Bối vội nói: "Vương sư phụ có quan hệ rất tốt với quân đội!."



"Vương sư phụ, quyền pháp của anh tôi đã được lĩnh giáo, rất mong có thể học với anh. Có điều chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút!" Đàm Văn Đông thận trọng.



"Không cần gấp. Hai tháng tới tôi sẽ làm giáo quan cho trường dã chiến, khi nào nghĩ thông cứ đến đó tìm tôi!" Vương Siêu gật đầu, đứng dậy đi ra.



Nữ cảnh sát vội ra theo, hỏi: "Tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"



"Chuyện gì vậy?"



Phương Bối khẽ mím môi: "Chuyện Đàm Văn Đông, anh nhất định phải kéo cậu ta khỏi con đường xã hội đen..."