Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 185 : Ám Khí Cứu Mạng

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Vừa nhìn cú đá của Vĩnh Tiểu Long, Vương Siêu biết ngay Lưu Thanh không phải là đối thủ của y. Cước chiêu "Long hình địa thảng đao" của Vĩnh Tiểu Long đã đến mức cắt gọn vải áo, không khác gì với kéo thép dao sắt., mường tượng như "Đà đao kình" trong Bát Quái Chưởng mà Trình Sơn Minh dùng tại Singapore năm nào.



Có điều công phu Trình Sơn Minh dùng năm ấy là chưởng, còn của Vĩnh Tiểu Long là chân, điểm rơi chuẩn sác, chuyên tấn công vào những điểm phát lực trên thân người như mạch máu, đầu gân hay bắp cơ.



Chỉ trong chớp mắt rìa ngoài cơ bắp căng cứng, lòng bàn chân phát ám lực, phối hợp với tốc độ vô song của cẳng chân tạo thành tác dụng như đao cắt chém. Chỉ cần hơi sơ hở bị bàn chân chạm da, lập tức mạch máu sẽ dứt, máu phun ra không cách gì cầm được, dù là gẫy gân gẫy xương cũng không trầm trọng bằng.



Hơn nữa tốc độ ra chân của Vĩnh Tiểu Long nhanh như điện xoẹt, chân vừa động bàn chân đã đá đến, đối thủ mắt nhanh đến đâu cũng chỉ có thể thấy tàn ảnh.



Chân nhanh như vậy, cho dù là ám thoái sát chiêu "Hoàng cẩu tản niệu" của Mục Tuấn Hoa cũng không bằng.



Võ tăng trưởng lão trẻ tuổi này của Thiếu Lâm, cho dù là Vương Siêu tự thân ra tay cũng không nắm chắc phần thắng. Lưu Thanh công phu không thấp nhưng Bát Quái Chưởng so với Trình Sơn Minh hiển nhiên chưa thể bì, trong khi Vĩnh Tiểu Long này võ công nhuệ khí đều trên bậc Trình Sơn Minh. Nếu để hai người tiếp tục đối đầu, Lưu Thanh đến chín phần mười là bị đánh trọng thương.



Trong những nhân vật Vương Siêu đã gặp qua, chỉ có Chu Bính Lâm và Y Hạ Nguyên là có thể sánh cùng Vĩnh Tiểu Long. Xem ra lần này Thiếu Lâm tự vì đòi nợ mà không tiếc vốn liếng xương máu.



Sự can thiệp của Vương Siêu thật đúng lúc, vừa khéo cắt ngang cuộc chiến của hai người.



"Được, Lưu học viên, đấu pháp vừa rồi của anh rất tốt nhưng võ công còn kém một ít. Để tôi cùng Vương giáo quan làm mẫu cho anh thấy thế nào là đả pháp thực thụ..." Vĩnh Tiểu Long thu chiêu, đứng thẳng, giọng nói hết sức ung dung, đúng như đang biểu diễn thị phạm.



Lưu Thanh cúi đầu nhìn cánh tay áo bị tiện ngang của mình. Tại trường quân sự dã chiến, quân phục cấp phát hiển nhiên đều là loại tốt nhất, vậy mà chỉ một bàn chân trần quét qua đã đứt gọn như tờ giấy. Dù không cam tâm chút nào nhưng hắn ta cũng không thể không công nhân, võ công của hòa thượng xuất gia này còn cao hơn Đoạn Quốc Siêu mấy bậc.



"Để Vương sư phụ ra tay vậy... Công phu Thiếu Lâm phức tạp tinh thâm, có nhiều đòn bí truyền không dạy cho đệ tử tục gia, mình không biết rõ lắm, hay là cứ xem trước đã...!" Lưu Thanh nghĩ thầm, bèn cởi áo cầm tay, đi xuống.



"Mọi người vừa thấy Long giáo quan thi triển cước pháp Thiếu Lâm, trong đó có đòn bí truyền "Long hình địa thảng đao". Đòn này khi phát lực ngón chân cái duỗi thẳng, bốn ngón kia quặp lại, rìa mặt ngoài bàn chân sẽ căng ra như lưỡi đao..."



Tuy sắp động thủ không khoan nhượng nhưng bề ngoài, Vương Siêu vẫn là một giáo quan đang dạy học, không thể không làm bộ giảng giải một lượt tư thế cú đá của Vĩnh Tiểu Long.




Không ngờ đã vận đến toàn lực mà Vĩnh Tiểu Long vẫn tránh được, chỉ bị một vết thương nhỏ ngoài da thịt. Có điều Vương Siêu cũng không dễ dàng bỏ cuộc, Vĩnh Tiểu Long vừa lui ra hắn đã như hình với bóng đuổi theo, một lòng nhân cơ hội phế đi đối thủ.



Cho dù sau đó thế nào cũng có thể nói biểu diễn lỡ tay, không ai có thể kết tội gì lớn được.



Vương Siêu đã hầu như dốc toàn bộ võ công của mình, bởi nếu không thể đánh chết hoặc phế đi Vĩnh Tiểu Long, sau này hắn càng phải cảnh giác đề phòng hơn. Nếu lại động thủ, chưa biết mèo nào sẽ cắn đuợc mỉu nào.



Vĩnh Tiểu Long so với Chu Bínhh Lâm còn khó đối phó hơn nhiều.



Không ai ngờ, khi Vương Siêu vừa ra chiêu, bàn tay Vĩnh Tiểu Long thò vào trong áo thật nhanh, rút ra một mảnh ám khí...



Keng!



Ba đường trắng sáng lóe lên, như ba viên đạn nhắm mặt Vương Siêu lao đến... Hắn nghiêng đầu, ánh sáng trắng xoẹt qua cắm ngập vào tường, rõ ràng đã xuyên vào trong bê tông cốt thép.



Hóa ra là ba đồng tiền xu!



Lá bài mỏng được cao thủ ném ra còn cắt được cổ người, huống chi là đồng tiền kim loại.



Đúng lúc Vương Siêu nghiêng đầu tránh, Vĩnh Tiểu Long đã lấy lại hơi. Vương Siêu bước sang ngang, cũng lấy hơi điều khí...



Cơ hội hủy Vĩnh Tiểu Long đã qua. Vừa rồi hắn ta chỉ bị cào chảy máu, không ảnh hưởng gì đến gân cốt. Nếu Vương Siêu còn muốn động thủ, Vĩnh Tiểu Long không muốn tiếp chiêu thì vẫn có thể chạy, truy đuổi lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì.



"Đáng tiếc! Tên này thoát được, lần sau lại rắc rối rồi...!" Vương Siêu bỗng có cảm giác như Hạng Vũ khi không giết Lưu Bang trong buổi Hồng môn yến năm đó...