Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 197 : Bất kiến bất văn giác hiểm nhi tị đích cảnh giới!

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Vĩnh Tiểu Long tuy võ công cao cường, nhưng luận về cốt khí, vẫn không thể được như đại tướng giữa trận trúng tên vào mắt, liền nhổ ra nuốt trọng luôn (Hình như là Hạ Hầu Đôn trong Tam Quốc thì phải).



Hắn nằm trên mặt đất, cơ thịt trên mặt co rút, trong hốc mắt máu đã ngừng chảy, lổ tai đang không ngừng nhích động, bộ dáng hết sức khủng bố, hoàn toàn không còn chút uy phong cùng khí phách như lần đầu tiên gặp Vương Siêu tại học viêhn quân sự dã chiến, cũng không còn diện mạo như hòa thượng Vô Hoa.



Trong Thiếu Lâm quyền kinh câu đầu tiên chính là "Nhãn vi thân vương, nhĩ vi thân chi suất", trong Thiếu Lâm quyền pháp cũng có rất nhiều phương pháp rèn luyện mắt. Tuy Vĩnh Tiểu Long võ công xuất thần nhập hóa, không có mắt, cũng có thể nghe tiếng gió, dùng cảm giác mà đối phó với kẻ địch, nhưng đối với người luyện võ cao minh, cũng có rất nhiều phương pháp để mê hoặc lỗ tai, "Tai nghe là giả, mắt thấy mới thật " tám chữ này, cũng được dùng trong quyền thuật.



Cho nên hiện tại Vĩnh Tiểu Long cho dù khỏe lại, công phu cũng đã bị phế đi quá nửa, so với "Tiểu vũ thần" Chu Bỉnh Lâm cũng không hơn gì.



Vương Siêu nhìn thấy hòa thượng này, trong lòng cũng không chút vui sướng gì.



Mặc dù khi ở trong học viên quân sự, hắn có tâm tư phế đi Vĩnh Tiểu Long, nhưng lúc đó còn ở trong tổ chức, cường địch trùng trùng, cả ngày đều như đứng trên miếng băng mỏng, không thể không làm như vậy.



Chẳng qua hắn hiện tại đã thoát ly khỏi tổ chức, cũng không còn tâm tư đối phó với Vĩnh Tiểu Long. xem tại TruyenFull.vn



Vừa mới động thủ, giao đấu với cao thủ, thế như chỉ mành treo chuông.



Không thể không nói, công phu của Vương Siêu thật sự rất là tinh thuần, hư hư thực thực, sát chiêu liên tục xuất ra, đòn cuối cùng Hầu hình nhiễu thân đoạt nhãn, Vĩnh Tiểu Long có thể giữ được tính mạng, cũng đã là không tệ rồi.



"Bọn họ cũng không đem hòa thượng này đi, thật cũng sợ hắn sống, hơn nữa thân thủ vẫn còn, cũng không dể khống chế, cho nên chỉ mang xác chết đi, để cho hắn tự sinh tự diệt".



Đường Tử Trần lắc lắc đầu, "Chúng ta cũng đi thôi. Công phu của hắn cũng đã luyện đến nơi đến chốn, tố chất thân thể tốt, với chút thương tích ấy cũng không thể mất mạng, chẳng qua về sau chỉ có thể ở tại Thiếu Lâm tự làm một hòa thượng chân chính, dạy dỗ đồ đệ".



Hai tỷ đệ vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi rừng cây, dọc theo Hán Giang chậm rãi mà rảo bước, trăng cũng đã lên tỏa sáng khắp mặt đất, ý cảnh phiêu dật thanh đạm khó tả thành lời.


"Sư phụ! Vương Siêu! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Người sao không nói rõ với con!" Hoắc Linh Nhi hô to, không còn chút phong độ của thiên kim Đại tiểu thư nữa, hô thảm vài tiếng cũng không ai đáp ứng, nước mắt của nàng ngăn không được chảy dài xuống.



"Ở bến tàu có thuyền của Trần Ngả Dương, chúng ta trước tiên rời khỏi Hàn Quốc. Đợi khi lên thuyền, tỷ sẽ kể cho đệ một số chi tiết về tỷ. Đợi sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, tỷ lại về nước một chuyến, sẽ nói chuyện với Liêu Tuấn Hoa sau".



"Trần Ngả Dương? Trần Ngả Dương có thuyền tại Hàn Quốc?"



"Đúng vậy, ở tại cửa biển Hán Giang. Chúng ta đi thôi" Đường Tử Trần nói xong, đột nhiên cau mày, nhắm mắt lại, im lặng trầm ngâm như đang tự suy nghĩ gì đó.



Qua một hồi lâu, nàng mới mở to mắt, đưa tay sờ sờ trán mình: "Thuyền của Trần Ngả Dương có chút vấn đề, xem ra phải đổi phương thức khác thôi. Đi Singapore một chuyến, giải quyết cho xong cái lão già kia".



"Tỷ cảm giác được nguy hiểm? Đây là cảnh giới không nghe không thấy mà cảm giác được sự nguy hiểm?"



Vương Siêu mí mắt giật giật.



Trên sự thật cũng có rất nhiều người đã từng trải qua như vậy, một người khi đang chuẩn bị đón xe, nhưng khi rời khỏi nhà lại cảm thấy tâm thần không yên, vì thế mà không đi nữa, kết quả là sau đó nhận được tin chiến xe sẽ đón đi đã bị tai nạn, người trên xe toàn bộ đã chết.



Đây chính là tình huống không nghe không thấy mà cảm giác được sự nguy hiểm ngẫu nhiên, nhưng người luyện quyền, luyện đến cảnh giới cao nhất, cảm giác này thật giống như ăn cơm uống nước vậy.



Cùng lúc đó, tại cửa biển Hán Giang, trên một chiến du thuyền lớn, cũng đang bày ra một âm mưu.



"Smith, ngươi nói chúng ta ở trong này mai phục, người nữ Trung Quốc họ Đường kia, rốt cuộc có thể lên đây không?" Trong phòng lái của du thuyền, một người da trắng mũi ưng, mặc trang phục thuyền viên đang nói với một người da trắng khác.



"Yên tâm, Trần Lập Ba lần này đã đặc biệt an bài cho chúng ta, lặng lẽ đem người trên du thuyền này đổi quá nửa, cho dù là người ngủ không nhắm mắt cũng không cảm thấy có gì sơ hở" Một người da trắng cao lớn khác, cũng mặc trang phục thuyền viên, trên tay đầy những lông hai mắt lóe lên nói.