Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 2 : Chuyển thân liêu âm thủ nhãn hợp, trửu tự thương trát tí đạn tiên

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Cảm giác được lời Đường Tử Trần nói rất hữu dụng, vì thế Vương Siêu mỗi ngày sớm muộn gì đều đứng mã bộ, chấn bám chặt đất, lên xuống đều đặn, sau đó ánh mắt nhìn ra phương xa.



Quả nhiên, lúc trước chỉ có thể đứng hơn mười phút, thì hai ngày sau, đã có thể kiên trì được ba mươi phút mà không cố hết sức.



Hơn nữa Vương Siêu cảm giác được, ngón chân, đầu gối, eo lưng của mình càng ngày càng linh hoạt.



Mỗi ngày buổi tối sau khi đứng tấn, thì ngủ rất ngon, cơ hồ nằm xuống là thẳng tới sáng.



Cứ năm sáu ngày như vậy, Vương Siêu sớm muộn gì cũng không ngừng luyện tập, hơn nữa trong khi đi học, luôn nhấc mông lên không ngồi xuống ghế, người ngồi viết bài mà thân thể của Đường Tử Trần vẫn như sóng cuộc không ngừng nhúc nhích lên xuống.



May là Vương Siêu có thành tích bình thường, lại ngồi ở phía sau. Mà sự nhúc nhích lên xuống này rất nhẹ, nên giáo viên cũng không để ý tới.



Hơn nữa Vương Siêu cũng trầm mặc ít nói, tính cách hướng nội, đã học hơn một năm trung học, học sinh trong lớp tên cũng không nhớ hết, cũng không có bằng hữu tri tâm gì.



Bất quá như vậy, hắn thật ra cũng thanh tịnh, mỗi ngày đều sinh hoạt trong thế giới của chính mình.



Cứ liên tiếp nhấp nhổm như vậy trong mười ngày, Vương Siêu đã có thể giữ tư thế đó trong suốt một tiết học bốn mươi lăm phút.



Mười phút giải lao, Vương Siêu cũng nghỉ ngơi. Vào học lại bắt đầu như vậy. Cứ một ngày tự tập như vậy không quản sớm muộn, thời gian mà Vương Siêu đứng tấn cũng tới mười giờ.



Đến vài ngày sau đó, Vương Siêu thật giống như hít thuốc phiện vậy, ngay cả lúc đi trên đường, cũng xuống tấn, sau đó thân thể nhấp nhổm từng bước đi về phía trước.



Tư thế như vậy, có vài phần quái dị, trong trường học thường xuyên có người chỉ trỏ, nhưng Vương Siêu cũng hồn nhiên không để ý tới.



Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng, Vương Siêu cảm giác được chân eo của mình tràn trề tinh lực.



Trước trường học có một cái đài treo cờ khá dốc, Vương Siêu không cần chạy lên, chỉ nhấp nhô một chút đã vọt lên đài.



Đến ngày gặp Đường Tử Trần, Vương Siêu dậy sớm vội vã chạy tới chỗ cũ trong công viên.



Đường Tử Trần đã chờ từ lúc nào, vẫn mặc trang phục thể thao mà trắng, vẻ mặt thân thiện.
"Năm đó Bát quái danh gia Trình Đình Hoa nói, Bát quái chưởng luyện thì như thôi sơn, đánh người thì như cánh quạt. Hình ý đại sư Thượng Vân Tường nói, khi luyện dùng kình không dùng lực, đánh thì lại dùng sức ít dùng kình, đều là nói sự khác nhau giữa đả pháp cùng luyện pháp. Tỷ mấy ngày nay dạy Liêu âm chưởng, Hầu thâu đào, cho đệ đều là đả pháp, là kỹ xảo khi đấu, không thể dùng để nâng cao thể lực, tăng cường lực lượng".



"Cái gì chỉ dùng lực, cái gì phải dùng kình" Vương Siêu hỏi.



"Lực là quán tính, đột nhiên bùng nổ" Đường Tử Trần lại làm ra một thủ thế, đem cánh tay phách không phần phật mấy cái, "Dùng lực phải mau, mạnh, bạo".



"Kính là cơ bắp căng ra, chậm rãi di động" Nói xong, Đường Tử Trần lại khoa tay, giống như xay cối, vắt nước từ bọt biển. "Dùng kình phải chậm, trầm, ổn".



"Mau, mạnh, bạo… chậm, trầm, ổn…" Vương Siêu tinh tế lĩnh hội sáu chữ này, lĩnh hội sự khác nhau giữa xuất lực cùng kình.



Đường Tử Trần sau khi vung tay xong, ngồi xuống: "Được rồi, đệ đem Hầu trích đào luyện tập ba ngày, luyện thành thục, tỷ lại dạy đệ điều mới".



Vương Siêu gật gật đầu, lại âm thầm luyện ba ngày, buổi tối tìm chỗ không có người, đem "Liêu âm chưởng" "Hầu thâu đào" ra luyện tập.



Hơn nữa "Hầu thâu đào", thời điểm hạ thân rất khó khăn, chân cùng cơ bắp thực sự đau đớn.



Chẳng qua Vương Siêu đã đứng mã bộ nửa tháng, sức mạnh cùng sự linh hoạt của chân eo đều đã tăng nhiều. Luyện tư thế Hầu thâu đào này, than thể đứng lên hạ xuống mấy ngàn lần, rốt cục đã thuần thục đến cực điểm.



Ba ngày sau, Vương Siêu lại vào công viên gặp Đường Tử Trần.



PS của tác giả: Trình Đình Hoa là cao thủ kiệt xuất nhất của Bát quái môn, vào lúc liên quân tám nước xâm lấn Bắc Kinh, đã giết địch rất lắm, cuối cùng bị mấy đội súng cùng khai hỏa, giết chết trên một mái nhà. Vào lúc đó Trình lão tiên sinh đã hơn 50 tuổi.



Mỗi khi ta đọc đoạn lịch sử này, đều nhịn không được sự đau xót trong lòng. Trình lão tiên sinh là đại anh hùng của Bát quái môn, quyền thuật của người, là võ thuật cổ truyền chân chính.



Thượng vân tường lão tiên sinh là tông sư Hình ý môn, cùng Trình lão tiên sinh từng nghiên cứu lẫn nhau, Bát quái, Hình ý môn quyền thuật đã hợp hai thành một, sau gọi là Bát quái hình ý môn. Cao thủ nổi danh nhất trong Bát quái hình ý môn có Trương Chiêm Khôi, cùng với đồ đệ Hàn Mạc Hiệp của hắn.



Chu Tổng Lý vào thời thiếu niên, từng làm môn hạ của Hàn Mạc Hiệp học Bát quái chưởng.



Có hứng thú đọc giả có thể xem qua tư liệu về chuyện này.