Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 203 : Nhất cá khả phạ đích bạch nhân
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
Dưới màn đêm.
Vương Siêu mặc một bộ đồ đen bó sát người, bên hông buộc chặt một sợi dây lưng màu đen, đội một cái mxu trùm màu đen che cả khuôn mặt, chỉ để lại hai lỗ thủng cho hai mắt, chợt lập lòe, giống như là ánh mắt của mèo săn chuột ban đêm, linh hoạt vô cùng.
Hơn nữa thân thủ của hắn, cũng nhanh nhẹn như mèo vậy, thậm chí so với mèo còn muốn mau hơn, khi hạ xuống đất nhào lộn, đều dùng phần thịt hạ xuống trước, vô thanh vô tức.
Bệnh viên Ái Tân đường của Tập đoàn Trần thị, là bệnh viện hạng nhất tại Singapore. Thiết bị, thuốc men, bảo an đều là hàng đầu Đông Nam Á. Tập đoàn Trần thị tổng tư sản tống hợp lại, có thể khống chế được mấy trăm triệu Euro, làm ăn trên bề ngoài đều liên quan đến khách sạn, siêu thị, bệnh viện, trường học, võ quán, địa ốc, ngân hàng, vận chuyển hàng hải, điện tử khoa học kỹ thuật, âm thầm còn có vũ khí, buôn lậu, thuốc phiện, võ đài ngầm, vân vân đều là các ngành đem lại lợi nhuận to lớn.
Trần Ngả Dương cùng muội muội Trần Bân trông coi, chỉ là một sợi lông của tập đoàn Trần thị mà thôi.
Quyền lực chân chính của tập đoàn Trần thị, được nắm giữ trong tay lão hồ ly đã trải qua vô số phong hiểm, cùng Lý gia chính phủ Singapore có quan hệ chặt chẽ - Trần Lập Ba.
Vương Siêu hiện tại phải làm, chính là lẻn vào bệnh viện này, làm cho lão hồ ly Trần Lập Ba này, tự nhiên mà chết đi.
Sau khi Trần Lập Ba chết đi, Trần Ngả Dương làm thế nào đoạt quyền, kế hoạch của Đường Tử Trần như thế nào, đều không liên quan tới hắn. Hắn đối với mấy cái chuyện đấu trí này cũng thật không am hiểu, hắn chỉ lo việc giết người mà thôi.
"Người không phạm ta, ta không phạm người. Chẳng qua Trần Lập Ba một khi đã liên hợp với người ta, tính kế ta trước, ta đây cũng tự nhiên mà chiêu đãi hắn cho tốt" Đường Tử Trần trước khi Vương Siêu xuất phát, đã nói như thế.
Tại mấy ngày trước, tỷ đệ hai người muốn theo sự an bài của Trần Ngả Dương đi du thuyền từ Hàn Quốc tới Singapore, nhưng người trên du thuyền lại bị âm thầm thay đổi, làm cho Đường Tử Trần cảm giác được được sự nguy hiểm. Bằng không tỷ đệ hai người mà lên du thuyền đó, ở trên biển mà bị mấy chục chiến thuyền của Mỹ bao vây. Thực muốn sống cũng khó, muốn chết cũng không xong.
Vương Siêu cùng Đường Tử Trần võ công dù cao tới đâu, bị mấy chục chiến thuyền bao vây du thuyền, kết quả cũng chỉ có một, chính là bị bắn thành tổ ong.
Điểm này, khẳng định là Trần Lập Ba liên hợp với người khác mà làm, Đường Tử Trần xuất đạo đã hơn chục năm, không biết đã trải qua sao nhiêu sự tình như vậy. Ám sát, mai phục, ngắm bắn, vây bắt, sớm đã trải qua, bằng vào kinh nghiệm có thể đoán ra được điểm này.
Vương Siêu cũng đã sớm xem Trần Lập Ba này không vừa mắt. Lần trước tại Singapore, còn bị hắn uy hiếp một lần, đáng tiếc tổ chức vẫn muốn bảo toàn đại cục.
Hôm nay cùng tổ chức cắt đứt, Vương Siêu cả người trên dưới, trên tâm lý đều không có gì băn khoăn. Tự nhiên thở ra một hơi khoan khoái mà giúp cho Trần Ngả Dương.
Vương Siêu mặc y phục dạ hành, thân hình khi vọt tới khi lăn tròn, rơi xuống đất không một tiếng động, mau lẹ tuyệt luân, như là một cơn gió vậy, hướng tới các góc tối đèn chiếu không tới mà ẩn núp.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Trần Lập Ba ngồi trên một cái ghế rộng lớn thoải mái, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện.
Mà trên ghế sofa đối diện, là một người da trắng cao lớn, sống mxui cao, mặc vest, ánh mắt màu xanh nước biển thuần khiết như là biển Aegean của Hy Lạp vậy.
"Trần lão, chúng ta đều không nói hai lời. Ta lần này tự mình đến, là vì gia nghiệp của tập đoàn Trần thị, cùng với thế cục của Đông Nam Á" Worton tướng quân nói với Trần Lập Ba, lại không cần dùng tiếng Anh, mà là tiếng Trung lưu loát. "Tổ chức khủng bố người Hoa Đường môn, ta đã điều tra truy bắt lâu rồi, nữ nhân kia, không phải ông an bài là có thể đối phó được".
"Ồ? Không thể tưởng được Worton tướng quân tiếng Trung lại nói được như vậy, thật sự là bội phục, bội phục" Trần Lập Ba trong ánh mắt, lóe lên tia kinh ngạc.
"Tiếng Trung cùng tiếng Nhật ta đều nói tốt, chính là tiếng Anh quá khó học, đến nay vẫn chưa nói được mạch lạc" Worton tướng quân cười cười, "Ta từ nhỏ đã lớn lên tại Trung Quốc, đến năm mười ba tuổi, đi Nhật Bản, sau đó năm mười sáu tuổi, mới trở lại Tổ quốc của ta".
"Cho nên ông cùng ta nói chuyện, tốt nhất là dùng tiếng Trung, dùng tiếng Anh ta nghe nói đều phải phí sức".
Worton tướng quân dừng lại một chút, yên lặng vành tai đột nhiên chuyển động rất nhanh: "Trần lão, nói không chừng khi ông lên kế hoạch đối phó với nàng ta, nàng ta cũng đang phái người đến giết ông".
Nói xong, người tướng quân da trắng kỳ quái này chuyển thế ngồi, đem thân mình hướng ra cửa.
Trong nháy mắt này, Vương Siêu đã giải quyết xong bốn người ngoài cửa, mở cửa ra, ngang nhiên đi vào.
"Vương Siêu sư phụ, người không cần che mặt, ta biết là người. Trừ người ra, có thể vô thanh vô tức tiến đến, trong vòng năm giây giải quyết xong bốn chiến sĩ tinh nhuệ, không còn người nào khác".
Ánh mắt màu xanh nước biển của Worton, hòa nhã nhìn Vương Siêu, không mang theo một chút kinh hoảng cùng kỳ quái nào.
Vương Siêu yên lặng nhìn người da trắng này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cao thâm khó lường.
Thấy Vương Siêu không nói lời nào, Worton tướng quân cũng không thúc giục, vẫn tiếp tục nhàn nhã, giống như nước chảy róc rách àm tiếp tục nói: "Công phu Trung Quốc, thật giống như rông vậy. Vừa nói tới rồng, mỗi người trong lòng đều có ấn tượng. Nhưng cụ thể, đã có mấy người đã thấy qua được rồng? Toàn thế giới, vừa nói đến công phu Trung Quốc, đều biết là lợi hại, nhưng chân chính gặp qua công phu, đã có mấy? Rồng ẩn trong chín tầng mây, dễ dàng dấu diếm lân trảo, một khi lộ ra, chính là lôi đình chấn nọ, trời rung đất chuyển. Mà công phu Nhật Bản, trải rộng khắp thế giới, như rắn vậy. Thiên địa to lớn, đạo tàng thâm sâu, thực không thể đo đếm được. Vương Siêu sư phụ, người nói có phải không?"
Vương Siêu nghe Worton tướng quân chậm rãi nói, thấy người này như là học sĩ đầy bụng kinh luân thời cổ đại. Căn bản không giống người da trắng. Một người ngoại quốc, lại có thể hiểu thấu văn hóa Trung Quốc thâm sâu như vậy!