Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 211 : Tiên thiên cương khí
Ngày đăng: 19:28 20/04/20
Thức "Điểu thai cầm nã" này của Vương Siêu vừa xuất thủ, làm cho tinh thần cướp đoạt Mạt chược của Trình Sơn Minh cùng Trần Ngả Dương đều chấn động, không tự chủ mà dừng tay lại.
"Trong quyền kinh có nói: gân cốt phát lực, chấn mà không động là tiên thiên, khớp xương chuyển dịch, bạo mà không vang là cương khí. Nếu người luyện quyền đạt tới cảnh giới này, thì cách đại đạo cũng không còn xa".
Trình Sơn Minh là người hay đọc cổ phổ, có thể nói là hành gia vừa xuất thủ, liền biết rõ. Vương Siêu này vừa ra tay, cầm nã thủ các đốt xương thốn kình bạo phát, giống như là cảnh giới "Tiên thiên cương khí" trong các quyền kinh cổ xưa miêu tả vậy.
"Tiên thiên giả, nhất khí hỗn nguyên. Cương giả, kiền cương chánh ngọ, đại dương chí dương. Thành thứ cảnh giới giả, như cổ chi kiếm tiên, chú khí thành kiếm hoàn, giết người vu bách bộ chi ngoại, vô ảnh vô hình. Công đáo viên mãn, canh khả bạch nhật phi thăng, cùng thiên địa đồng thọ". (Tiên thiên là nhất khí hỗn nguyên. Cương khí như chính ngọ chí dương. Người thành cảnh giới này như kiếm tiên cổ xưa, vận khí thành kiếm, giết người ngoài trăm bước, vô hình vô ảnh. Công thành viên mãn, có thể giữa ban ngày mà phi thăng, thọ cùng thiên địa).
Đây là một số thuật ngữ đan đạo trong các sách cổ mô tả cảnh giới võ công cao nhất này.
Thật trong sách cổ cũng khoa trương rất nhiều, nói tiên thiên cương khí, vận khí thành kiếm, giết người ngoài trăm bước, cũng là thủ pháp khoa trương, như ba ngàn thước, vạn trượng, ngàn dặm, vạn dặm cũng là cách nói tu từ trong văn học.
Nói trắng ra, cũng như là Đường Tử Trần dùng ám kình lăng không đánh ra, công phu cách một tấc đánh vào huyệt đạo.
Người luyện võ, sau khi tinh thông minh kình, một quyền đánh ra, xé không khí tạo tiếng vang. Uy thế kinh người, cũng chính là cái gọi là "Thiên kim nan mãi nhất thanh hưởng (Ngàn vàng cũng khó mà mua được một thanh âm)".
Tiến tới một bước, rèn luyện tâm lực cùng da lông, đem trọng tâm điều chỉnh thông qua xương cùng của xương sống, đem cơ bắp gân cốt toàn thân quán thông, bộc phát ám kình. Cái này gọi là "Quán thông nhâm đốc nhị mạch", chỉ các kinh mach ở trên xương sống, chính là nhâm đốc nhị mạch.
Sau đó tiến tới bước nữa, quán thông toàn thân, điều hòa nội tạng. Nhận thức rõ ràng, nắm giữ mỗi một khí quan trong ngoài thân thể. Sau đó rèn luyện gia cố.
Như vậy cuối cùng toàn thân trên dưới, lực tới răng, lưỡi, móng tay, long tóc bốn nơi này, ám kình trải rộng toàn thân. Đến cảnh giới sợi lông chim cũng cảm thấy, côn trùng không thể đậu được, là hóa kình.
Người luyện võ tới cảnh giới này, nội tạng sạch sẽ, gân cốt toàn thân mạnh mẽ, cốt tủy sung mãn, chỉ cần bảo dưỡng đúng phép, sống hơn trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Cho nên cao thủ giao đấu, chỉ khi có thể giết chết kẻ địch mới dùng ám kình, còn lại đều lấy minh kình đối địch.
Đối với minh kình mà nói, Vương Siêu với thể lực hiện tại, có thể hít đất hơn ngàn cái, cũng có thể chạy mấy giừo không mệt, nhưng liên tục phát ám kình, nhiều nhất là ba mươi lần, hắn sẽ không còn khí lực.
Một thức "Trừu khảm điền ly" này của Đường Tử Trần vừa ra, Vương Siêu đã biết, tỷ tỷ này trong khoảnh khắc, đã chân chính xem mình là đối thủ quyền thuật, như lâm đại địch.
Vương Siêu cũng bất động thanh sắc, ánh mắt trong khoảnh khắc khép lại thành một khe hở, trái tim trong lồng ngực kịch liệt đập. Thình thịch, thanh âm đập của trái tim thật giống như tiếng gàu múc nước rơi mạnh vào trong giếng vậy.
Trái tim đập như vậy, làm cho người ta nghe thấy được, thực muốn nghĩ trái tim của hắn muốn nổ tung lên tới nơi rồi.
Bàn tay của hắn biến ảo, cũng là công phu Ngưu thiệt miên chưởng "Dung duyên ngưng" trong bát quái chưởng.
Trong khoảnh khắc chương thế giao nhau, Đường Tử Trần đột nhiên khẽ thở dài một chút, phất một cái đã đập vào trên tay của Trình Sơn Minh đang tranh thủ lấy bài, cũng không cùng Vương Siêu phân cao thấp nữa.
Trình Sơn Minh chấn động, lập tức đứng dậy, lui về phía sau!
Nhưng số quân bài Mạt chược mà hắn lấy được, toàn bộ đã bị đánh vỡ.
Vương Siêu thừa dịp này, hai tay vung ra, đông tay nam bắc ba chữ phong đã cướp được để ở trước mặt, sắp thành một hàng.
"Chữ một màu, đại tứ hỉ! Tám mươi tám phiên. Mỗi người bốn trăm bốn mươi vạn" Trần Bân ở phía sau Vương Siêu kêu lên.