Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 241 : Đường Môn Khẩn Thân Đại Hội (Hạ)
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
Nghe Đường Tử Trần muốn mình thay nàng đi nghênh đón Triệu Quang Vinh phô trương kia, thì trong lòng Vương Siêu đã ngầm hiểu ý nàng.
Với nhãn lực của hắn đương nhiên hắn nhìn ra lần này muốn tiếp nhận Đường Môn Nam Dương tuyệt đối chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Triệu Quang Vinh không cần nhìn cũng biết là một nhân vật khó đụng vào. Càng huống chi bên cạnh hắn còn có một Giang Hải không biết tại sao lại đến đây.
Vương Siêu biết Giang Hải mặc dù là bại tướng của mình luận võ, ngay cả kiếm còn chưa kịp rút ra đã bị đánh bại, thanh kiếm truyền thừa của Cửu Cung Kiếm Phái Quy Xà Kiếm cũng bị đoạt đi. Đó là một sự sỉ nhục ghê tởm. Vì vậy hắn ra nước ngoài khổ luyện võ công hai năm là để báo thù. Hơn nữa hắn còn gia nhập vào tổ chức quân đội của Ngô Văn Huy, trở thành một quân cờ quan trọng của đối phương.
Mà bản thân mình sau khi rời khỏi tổ chức lại nhiều lần cự tuyệt lời mời của Ngô Văn Huy. Tại Singapore trong lúc giận giữ giết chết vài tên dưới trướng hắn. Sợ rằng bây giờ bản thân bị liệt vào danh sách nhất định phải giết rồi.
Tổ chức quân đội của Ngô Văn Huy mình biết rõ nhất. Bản thân mình và Đường Tử Trần nháo một trận lớn ở Indonesia, vô luận là ngụy trang kỹ như thế nào đi nữa cũng không thể gạt được người có tâm.
Cho nên lần này Giang Hải đột nhiên xuất hiện làm cho trong lòng Vương Siêu trầm xuống, âm thần đề cao cảnh giác cao thêm vài phần.
Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển sang bên cạnh Giang Hải, cũng chính là nhóm người đi cùng với Triệu Quang Vinh đến đây. Hắn phát hiện những người này đều cường tráng dũng mãnh, chính là những chiến sĩ có tố chất thượng thừa, nhưng khí chất lại lộ chút dã tính. Cho nên cũng không phải là quân đội chính quy.
"Những người này là người Hoa võ trang ở Nam Dương. Lần này Giang Hải đến không mang theo chiến sĩ quốc nội? Hắn đi đến một mình sao?"
Vương Siêu ở trong quân đội giải phóng lăn lộn một thời gian cũng hiểu rõ khí chất chiến sĩ được bồi dưỡng ra. Mặc kệ là người đó có tính cách như thế nào, đều có loại khí chất ẩn tàng vào trong, cho dù là loại phong lưu thích thể hiện như chiến sĩ phong lưu như Lưu Thanh, thì sâu trong tính cách, vẫn toát ra phong cách của bộ đội.
Không có trải qua huấn luyện của bộ đội trong nước, thì cho dù tinh nhuệ đi chăng nữa, cũng không hề có khí chất này.
Mặc dù khí chất này người bình thường không thể phân biệt được, nhưng đám Vương Siêu là những nhân vật ra sao? Tinh khí thần đều luyện đến đỉnh, thần diệu câu toàn, có thể cảm ứng bất kỳ điều gì dù rất nhỏ. Chỉ cần muốn xem thì liếc mắt một cái có thể nhận ra người đó hào sảng hay gian trá.
Lễ đường này được tu kiến dựa theo phong cách từ đường. Cánh của là một tấm ván bằng gỗ lim cao đến đầu gối.
Rắc! Dưới biến cố bất bình thường này Lâm Thế Phong kiệt lực giữ thăng bằng thân thể, nhưng không chế kình không tốt khiến cho tấm ván bể một mảnh lớn.
Nhất thời sắc mặt Lâm Thế Phong đỏ ửng. Hắn là một người có quyền pháp tinh thâm, nhưng chiêu thức của Vương Siêu vừa rồi lại không một dấu hiệu, hơn nữa chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đối phương đâu thì gân tay trái của mình đã bị một đầu ngón tay đối phương chế trụ, ba đầu ngón tay khẽ ấn nhẹ vào đầu gân, làm hắn cảm giác được gân cốt toàn thân mình bị lôi kéo chạy về phía trước.
Không phải là công phu hắn tệ mà do Thái Cực Quyền của Vương Siêu đã đạt đến tình trạng rút dây động rừng. Chỉ cần ấn nhẹ bất kỳ khớp xương nào trên thân thể hắn là có thể khiến cho xương khớp toàn thân như một tòa tháp dễ dàng sụp đổ. Cho dù là hắn lợi hại hơn cũng không thể khống chế xương cốt toàn thân được, mặc cho đối phương xử lý.
"Ngươi..." Lâm Thế Phong bị thua thiệt vậy thì sao có thể dừng tay được. Chỉ trong chớp mắt đã đứng tấn vững, thắt lưng cong lại như cung, vai duỗi, thân thể hưỡng về phía sau một chút, tay nắm chặt đánh lên thắt lưng của Vương Siêu. Cùng lúc đó, chân hắn lay động đá về dưới thấp, như một lưỡi hái tử thần nhắm vào bắp chân Vương Siêu.
Một chiêu này đồng thời dùng tay chân tấn công. Trên công thận dưới cắt chân vừa cay vừa độc. Đúng là kỹ năng của Thiếu Lâm Đằng Na Bả. Diêu kinh, hoảng kình, thiểm kình, câu quải cát, kình kình liên tiếp không tan như trăm ngàn con rết liên tiếp tiến về phía trước.
"Kỹ năng thật tốt. Quả nhiên là người quen xưa của chị Trần. Không một ai không tài giỏi" Trong lòng Vương Siêu than thở một tiếng, tay trái dùng chiêu Lãm Tước Vĩ ấn nhẹ bên dưới thắt lưng một cái hóa kình đi. Đồng thời tay phải hướng xuống ôm lấy liêm đao cát thối kia. Chân trước di chuyển một chút liền tiến vào trong lòng Lâm Thế Phong, đánh nhẹ một cái vào hông hắn.
Lâm Thế Phong bị ôm một chân đã không thể đứng vững nữa, toàn thân rời rạc, cước bộ hư nhược. Một chiêu công kích nhẹ của Vương Siêu như dùng Loa Toàn trong Hình Ý quyền chuyển thành băng quyền đánh cho thân nhìn hắn quay như con quay. Mắt thấy sẽ ngã ở tại chỗ, tự bôi tro lên mặt mình.
Vũ Bộ của Vương Siêu đã luyện đếnh cảnh giới Bố Cương thì toàn thân đều là nắm tay, có thể mềm cũng có thể cứng. Đánh lên hông Lâm Thế Phong vừa rồi so với cao thủ Hình Ý Quyền toàn lực vận chuyển băng kình còn muốn mạnh hơn. Cho dù là một khối đá lớn bị hắn ép vào bên hông như vậy cũng phải xoay tròn chứ đừng nói là hóa tan được kình lực của hắn.
Ngay thời điểm mấu chốt này thì trên vai Lâm Thế Phong đột nhiên có một bàn tay nắm giữ. Hắn cảm giác được toàn thân ổn định như Thái Sơn. Một chiêu chuyển kình đẩy đi của Vương Siêu ở bên hông hắn bị hóa giải sạch sẽ.
Thì ra là Triệu Quang Vinh đặt tay lên bờ vai của hắn, giúp hắn ổn định thân thể. Tránh làm xấu trước đám đông.