Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 247 :
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
"Vương Siêu su phụ võ công cao thâm, quyền pháp thông thần, khẳng định có thể vựơt qua tìên nhân. Ta tin tưởng Vương sư phụ có thể sáng lập ra Đường Môn nhất mạch quốc thuật. Về phần ta tài sơ học thiển, học nghệ không tinh, chỉ là một ít thô thiển thôi khó có thể lọt vào pháp nhãn Vương sư phụ. Những việc như biên tạo quyền phổ, sáng lập quyền thuật, tinh giản luyện đấu pháp hay là không nên tham dự vào mới tốt. Tránh cho người đời cuời chê khiến cho sư phụ thêm phiền lòng!"
Đối mặt với yêu cầu Vương Siêu thử dò xét Triệu Quang Vinh rất lãnh đạm, cất tiếng liền cự tuyệt yêu cầu đó.
"Quyền pháp người này đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi. Thái Cổ Trường Quyền kết hợp Đạo Gia luyện khí, binh pháp chiến trường bác sát thuật, là công pháp rất nhiều quyền sư tinh nhuệ tinh luyện thành. Nếu như hắn có thể cùng ta nghiên cứu, biên ra Đường Môn Quyền Phổ khẳng định khai sáng con đường võ học mới nhất. Nhất là người này có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đối với bản thân ta có trợ giúp lớn hơn nữa. Chỉ tiếc…"
Đối với câu nói cự tuyệt của Triệu Quang Vinh, Vương Siêu không cảm giác ngoài ý muốn. Sau khi chiến bại mất đi giao tình, hoá thù thành bạn là chuyện không thể nào xảy ra. Phần lớn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hư cấu mà thôi.
Trong hiện thực thì sau khi chiến bại thì ngoạ tân thường đảm, khổ luyện công phu sau đó trở về báo thù. ( Ngoạ tân thường đảm: nằm gai nếm mật; chịu đựng mọi gian truân vất vả. Do tích: Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chi tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngo, rửa được mối thù năm xưa).
Bất quá Triệu Quang Vinh cũng là một nhân tài khó tìm được. Không nói đến việc thành tựu trong giới võ thuật, chỉ riêng uy vọng thế lực trong Đường Môn cũng là một nhân tài hiếm thấy. Chỉ tiếc người này quá lợi hại, dục vọng lại lớn. tư lợi bành trướng nên rất khó khống chế.
Mặc dù biết rõ Triệu Quang Vinh sau khi luận võ cùng mình thất bại sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Vương Siêu vẫn muốn thử một chút, xem thử có thể hoá thù thành bạn hay không. Cho nên mới bảo Hoắc Linh Nhi mang đến nước thuốc luyện Kim Cương La Hán Toả Hầu Ngạnh Khí Công từ Diên Hồng, lại dùng kim châm kích thích huyệt vị làm cho Á huyệt bị tổn thương của Triệu Quang Vinh có thể tạm khôi phục lại.
Bất quá hiện tại xem ra chuyện này vô công rồi. Căn bản Triệu Quang Vinh không có chút cảm kích nào.
Á huyệt ở sau cổ Triệu Quang Vinh không bị tổn thương nghiêm trọng lắm. Chỉ là do móng tay đâm vào, không bị ám kình công kích. Bằng không cả đời này của hắn vĩnh viễn câm điếc, đây cũng là hung hiểm khi luận võ. Nhất là khi đánh nhau với cao thủ.
"Triệu đại ca, không biết trước khi ngươi giao thủ cùng với em ta thì có tính toán gì vậy?" Đàm Văn Đông nhìn thấy Vương Siêu làm xong hết thảy thì nàng không chút khách sáo nào. Đi thẳng vào vấn đề.
Trước khi Triệu Quang Vinh giao thủ với Vương Siêu có nói qua nếu Vương Siêu thắng thì hắn sẽ giao lại Hồng Môn binh quyền.
Mặc dù Triệu Quang Vinh cũng là nhân vật một phương nhưng khi nghe những lời của Đường Tử Trần đi thẳng vào vấn đề, vẫn không nhịn được sắc mặt biến đổi. Cơ mặt giật giật hai cái như đang do dự không thể quyết định được.
Bộ dáng này của hắn giống như một con mãnh hổ đang bò trên mặt nước nhưng vẫn nổi lên trên. Hồ nước thật sau cũng chỉ có thể bao phủ đến đầu gối và dưới khuỷu tay hắn mà thôi.
Quần áo không hề ướt chút nào.
Một lúc sau hắn như một con nhện nước đang di chuyển trên mặt hồ, tứ chi chạy chồm như đang đạp trên mặt nước bay.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong nháy mắt hắn giống như con báo đang chạy trên mặt nước một vòng. Sau đó tay chân đề vỗ lên mặt nước, dùng một thức "Ngô Công BÍnh" nhảy lên trên bờ hạ xuống trước mặt Triệu Quang Vinh.
Trên quần áo hắn không dính một giọt nước nào. Nước chỉ ở dưới đầu gối và duới khuỷu tay mà thôi.
"Triệu sư phụ. Người xem thử kỹ năng "Tri Thù Đạp Thuỷ" này như thế nào? Kỹ năng chúng ta luyện đến cảnh giới ca nhất, thâm thông đan đạo chẳng lẽ còn không buông tha được một vài điều nhỏ nhoi kia ư? Cùng nhau nghiên cứu về sinh mạng?"
Trong khi Vương Siêu nói chuyện ánh mắt có chút thất thần. Đường Tử Trần đang theo đuổi sự ngăn cách của sinh tử kia, mặc dù đây là chuyện không có khả năng nhưng Vương Siêu vì lý tưởng của người chị này mà cho dù biết rõ là chuyện không có khả năng hắn cũng phải làm hết sức. Hắn muốn mượn sức Triệu Quang Vinh, muốn từ trong Thái Cổ Trường Quyền tạo ra một tia hi vọng. Vì Đường Tử Trần hắn không bỏ qua bất kỳ khả năng nào cả.
Vương Siêu vừa mới biểu diễn "Tri Thù Đạp Thuỷ" thì Giang Hải cũng ngẩng đầu lên xem, ánh mắt hắn hiện ra một tia sợ hãi cùng run rẩy.
Công phu như vậy khiến cho trong lòng hắn cảm giác được vĩnh viễn hắn không thể nào đuổi kịp Vương Siêu.
Nghe thấy Vương Siêu nói và vừa nhìn thấy chiêu thức "Tri Thù Đạp Thuỷ" vừa rồi khiến cho Triệu Quang Vinh trầm mặc một lúc lâu sau mới đột nhiên mở miệng: "Thái Cổ Trường Quyền của Triệu gia ta quan trọng nhất là Thuỵ pháp…"