Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 259 :
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
Toàn thân Vương Siêu khẽ run nhẹ, cảm giác mừng như điên xuất hiện trong lòng. Đường Tử Trần vừa mới nói không cho Hoắc Linh Nhi ở bên cạnh mình nữa, chính là rõ ràng nàng tiếp nhận mình. Còn có gì so với tình cảm đau khổ tìm kiếm đây chứ? Một khi người tỷ tỷ mạnh mẽ này tiếp nhận mình, đương nhiên sẽ không cho bất kỳ một nữ nhân nào khác chia sẻ.
Nhìn thấy Đường Tử Trần ngồi trước bàn trang điểm, Vương Siêu vội vàng đi qua dùng ngón cái và ngón trỏ kéo một ít tóc nhếch lên trên, tay kia cầm một chiếc lược gỗ chải mái tóc vốn rất suôn mượt của Đường Tử Trần.
Sắc mặt Đường Tử Trần rất bình tĩnh, nhàn nhã. Khí chất trên người giống như ánh nắng ấm áp sau mùa đông. Một khi nào hạ quyết tâm làm việc gì thì khí chất, vẻ mặt đều nhàn nhã thư sướng như vậy. Vương Siêu đối với nàng rất quen thuộc.
Nhìn bàn tay Vương Siêu đang nắm tóc mình qua gương rất trắng, những mạch máu nhỏ hồng cũng có thể nhìn thấy, da tay mềm mại như bàn tay trẻ con vừa sinh ra không bao lâu.
"Da tay của đệ so với tỷ còn muốn đẹp hơn nữa" Đường Tử Trần nhẹ nhàng cười: "Nhìn đệ giúp tỷ trang điểm kìa, lại dùng thủ pháp Đảo Kiếp Hồng trong Thái Cực Quyền. Thật sự là khắp nơi đều là quyền ý, quyền thần. Nhân quyền hợp nhất. không có chút buông lòng nào cả!"
"Đệ Đảo Kiệp Hồng. tỷ lại là Mỹ Nhân Chiếu Kính" Toàn bộ tinh thần của Vương Siêu chăm chú chải tóc cho Đường Tử Trần, giống như đang chăm chú mài một kiện ngọc khí tinh xảo.
Hắn vén tóc lên cao. Bất giác đã dùng đến Đảo Niệp Hồng trong Thái Cực Quyền. Đường Tử Trần là tu vi gì? Liếc mắt một cái liền nhìn ra nên nói đùa một chút.
Mà Vương Siêu nói chính là Mỹ Nhân Chiếu Kinh, một công phu sát thủ trong Thái Tổ Trường Quyền. Trái phải câu móc. xoay người ngồi xuống vây chân đá lên. Tư thế của Đường Tử Trần đang ngồi có chút nghiêng, chân trái hư chân phải thật. Ẩn chứa khai thức Mỹ Nhân Chiếu Kính.
Nhìn mỹ nhân trang điểm đầy điềm đạm và tĩnh lặng, nhưng sát khí run sợ được ẩn tàng thật sâu.
Nhãn lực của Vương Siêu so với Đường Tử Trần không thấp hơn chút nào. Hắn cũng nhìn thấy tư thế ngồi của Đường Tử Trần ẩn chứa quyền ý sát thủ.
Minh Luân Đường của Đường Môn chính là một trường học như thế. Ngoại trừ nó ra thì tại Indonesia có rất nhiều trường học của các xí nghiệp khổng lồ Nhật. Hàn, Âu Mỹ... đều như vậy. Biểu hiện ra ngoài chính là giúp kiều bào của mình học tập ngôn ngữ chính mình, nhưng thật ra đó chính là trụ sở đang âm thầm bồi dường chiến sĩ.
Trong nước có trường học như vậy là điều không có khả năng. Hoắc tiên sinh vì bồi dường lực lượng võ trang cho gia tộc mình, chi còn cách hợp tác với Nam Dương Đường Môn mà thôi.
Nam Dương bất đồng. mặc dù chính phủ Indonesia biết rõ trường học biểu hiện là nơi học văn hóa nhưng thật ra là trụ sở bồi dưỡng chiến sĩ nhưng không dám cấm. Một khi cấm sẽ tạo ảnh hường rất lớn đến thế giới, sẽ để cho các quốc gia kia mượn cớ gây chiến. Hơn nữa một khi những chiến sĩ trong trường học loạn động cũng sẽ khiến cho quốc gia rung chuyển mãnh liệt.
Thử nghĩ một nhóm lớn đầy đủ đạn dược như chiến sĩ Đường Môn, binh lính Âu Mĩ, binh lính Nhật Bản nổi loạn khắp nơi sẽ có bộ dáng gì? Đây cũng là do thực lực chính phủ tại các nước Nam Dương không mạnh mẽ.
Các quốc gia tại Nam Dương so với quốc gia Châu Phi không có gì khác nhau. Đều là nơi các tập đoàn quân phiệt có thế lực lớn trên thế giới tập trung bồi dưỡng võ trang tư nhân cho riêng mình.
"Còn nữa, Linh Nhi còn nhỏ. Tính tình do nuông chiều nên quật cường. Đi theo Vương Siêu sư phụ học võ sẽ tạo cho ngài không ít phiền toái mong Đường tiểu thư không để ý. Sau khi thỏa thuận sự hợp tác với Đường tiểu thư xong sẽ đưa Linh Nhi rời khỏi đây".
Khi Hoắc tiên sinh nói những lời này, đều nhìn chăm chú vào sắc mặt Đường Tử Trần.
Hoắc Linh Nhi vốn ngồi yên nhìn Vương Siêu nhưng khi nghe câu này liền nhíu mày, đứng lên nhìn Vương Siêu hỏi: "Sư phụ. Con chi hỏi một câu, người có muốn con rời đi hay không? Con chi muốn nghe người nói muốn hay không thôi?"
Vương Siêu nhìn thấy ánh mắt Đường Tử Trần nhìn mình, liền hạ mi mắt xuống mở miệng nói...