Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 262 : Cuộc Sống "Võ Nông Nhất Như" (Thượng)
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
Trời trong xanh, nước trong xanh, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi xuống bãi cát.
Một đôi nam nữ sóng vai đang bước đi trên bờ biển, nữ có dung nhan thanh lệ thoát tục, mái tóc bồng bềnh như thác nước, khí chất cao nhã vô cùng, trông tựa như ánh mặt trời tỏa sáng chiếu khắp đại địa. Nam thì vóc người cân đối, trong đôi mắt toát ra thần quang cứng cỏi có lực, nhất là khí chất, cùng với biển rộng mênh mông thâm thúy giống nhau. Đôi nam nữ này nhìn vào đúng với câu trai tài gái sắc, là trời đất tạo ra một đôi.
Đôi nam nữ đang bước đi trên bờ biển đúng là Vương Siêu cùng Đường Tử Trần.
Sau khi Vương Siêu cự tuyệt Hoắc Linh Nhi thì đây là lần đầu tiên chính thức hướng Đường Tử Trần cầu hôn. Giọng của hắn mặc dù không lớn nhưng cũng rất cứng cỏi, loại cứng cỏi này ngay cả nước của ngũ hồ tứ hải cũng khó có thể cuốn đi.
Đường Tử Trần nghe thấy lời cầu hôn của Vương Siêu, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ cũng kinh ngạc một chút, thật không có ngờ tới người tiểu đệ do chính một tay mình bồi dưỡng ra lại trưởng thành nhanh như vậy, và đã chính thức hướng nàng cầu hôn.
Đường Tử Trần rất hiểu rõ con người Vương Siêu kể từ lúc gặp mặt sáu năm trước, quan hệ của hai người cũng kể từ đó khắng khít hẳn lên và kéo dài cho tới bây giờ, trong lòng của Đường Tử Trần cũng có một chỗ cho phần tình cảm thân mật này.
Nếu như nói Vương Siêu trước kia chỉ có thể biểu đạt ý nghĩ của bản thân - yêu thương, đối với nàng tỏ vẻ thân thiết rất là mập mờ, thậm chí kể cả ngày đó hôn nàng nữa, cũng bất quá là nhất thời tâm tình bị kích động không thể khống chế. Hành động đó mặc dù Đường Tử Trần cũng nhất thời tức giận nhưng chuyện đã qua một đoạn thời gian cũng thôi, không có trách cứ gì.
Bởi vì trong lòng của nàng, hình tượng của Vương Siêu bất quá chỉ là một tiểu đệ đệ vừa thông minh, vừa đáng yêu và cố chấp.
Vương Siêu lần trước đối với nàng mạnh mẽ ôm hôn, tuy là quá phận nhưng cuối cùng Đường Tử Trần cũng thông cảm, nghĩ là người tiểu đệ đệ chỉ không muốn xa rời Đại tỷ của hắn thôi, hắn bất quá chỉ là ái mộ và làm nũng.
Mặc dù Vương Siêu hôm nay đã trở thành đại tông sư võ học nhưng trong mắt của Đường Tử Trần, người tiểu đệ này cũng chỉ là tên học sinh đáng yêu năm đó mỗi ngày sáng sớm, len lén trốn ngoài bìa rừng xem mình luyện công phu mà thôi.
Một người tiểu đệ vừa thông minh vừa đáng yêu hôn tỷ tỷ của mình, làm nũng với tỷ tỷ của mình, ái mộ không muốn xa rời, Đường Tử Trần cũng cảm giác thấy rất bình thường nên hiển nhiên sẽ không so đo gì nhiều. Hơn nữa khí chất nội liễm của Vương Siêu đích xác rất tinh khiết, không thua gì trẻ sơ sinh.
Nhưng là bây giờ, trong hai ngày qua, Vương Siêu hoàn toàn biểu lộ tất cả cảm tình của hắn ra ngoài, cuộc nói chuyện ngày hôm qua thậm chí đã phát triển kéo dài tới hôm nay bằng một lời cầu hôn chính thức.
Cầu hôn có ý nghĩa gì?
Ngay lúc Đường Tử Trần cùng Vương Siêu thảo luận chuyện trở về quốc nội đón cha mẹ và thuận tiện chú ý tới động tĩnh của giới võ thuật Hàn Nhật thì người mấy ngày hôm trước cùng Vương Siêu đánh nhau, bị một thức "Phiên Thiên Ấn" của Vương Siêu đánh cho quỳ trên mặt đất không cục cựa được, Tiểu Hoàn Tử của Nhật Bản đã trở về nước.
Sau khi Tiểu Hoàn Tử về nước, thì lập tức lái xe tới một vùng nông thôn xa xôi và yên tĩnh.
Đây là mô hình nông thôn tiêu biểu của Nhật Bản, ruộng nước, sân rộng, đường nhỏ.
Từ một ngôi nhà tại một cái sân rộng, Tiểu Hoàn Tử nhìn thấy một lão đầu mái tóc bạc phơ, thân thể khô gầy không có một chút thịt nhưng gân cốt toàn thân rất to và rắn chắc đang đi cùng một người trẻ tuổi bước ra đi về phía mình.
Mùa xuân đã bắt đầu rồi.
Mặc dù lão đầu trông như một lão nông dân nhưng Tiểu Hòan Tử lại rất cung kính từ xe bước xuống đi bộ về phía lão đầu.
Lão đầu này là Điền Thôn Thượng Nghĩa, chưởng môn nhân của một võ phái gọi Thủy Nguyệt Lưu tại Nhật Bản này, hiện tại đã được một trăm linh ba tuổi, là bằng hữu của ông cố Tiểu Hòan Tử.
Lão nhân này trong giới võ thuật Nhật Bản cũng không có nổi danh, Thủy Nguyệt Lưu phái của ông cũng là một phái nhỏ thôi, trông rất bình thường không thể bình thường hơn được nữa, thật giống như đại đa số quyền sư ở những miền thôn dã của Trung Quốc.
Nhưng Tiểu Hoàn Tử lại biết được cái mà ông lão này rất tôn sùng chính là cuộc sống "võ nông nhất như" (luyện võ hợp nhất với làm nông).
Quan niệm của việc này chính là "một mặt tiến hành sản xuất lao động, một mặt luyện võ, trong lúc lao động rèn luyện võ công, lĩnh ngộ võ đạo". Đây cũng là cuộc sống mà ông cố của nàng vẫn thích thú nhất.
Tuy nhiên Tiểu Hoàn Tử lại biết ông lão này mặc dù nhìn rất tầm thường nhưng đối với việc giải thích võ đạo lại rất cao siêu, bởi vì lúc còn tuổi trẻ ông ta đã từng đến Trung Quốc nghiên cứu võ thuật.
"Tiểu Hoàn Tử, con đến rồi à?"
Lão nhân dẫn theo một người tuổi trẻ, nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử đi tới, rất bình thản dùng tiếng Nhật hỏi thăm, sau đó chà chà bàn tay, trông thật giống một lão nông dân cả đời sống trên mặt ruộng.