Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 264 : Cuộc Sống "Võ Nông Nhất Như" (Hạ)
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
"Võ công cao thâm đều là trong cuộc sống lao động đơn giản hằng ngày mà thể ngộ ra. Con xem thâm ý cao thâm trong Thiếu Lâm Quyền cũng là từ trong sự lao động gặt hái mà có đựơc", Điền Thôn Thượng Nghĩa kể rõ, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, tay trái đưa ra giống như là đang cầm lấy những cây lúa, đồng thời tay phải giống như lưỡi hái quơ qua một phát.
"Trảo thối, thượng cắt, hạ cắt, lâu phiên. Có kéo, có nắm, có đánh, đây kỳ thật là một thức Lâu Tất Ảo Bộ trong Thái Cực Quyền, một thức này nếu luyện đến mức cao thâm thì cái thu hoạch đựơc sẽ không còn là lúa nữa mà chính là mạng sống của con người, lúc này võ công sẽ trở thành lưỡi hái tử thần."
"Nhưng nếu muốn luyện tốt một thức này thì phải cố gắng, trong trời mùa thu, lúa vàng óng ánh bao phủ ruộng đồng, đó là mùa thu hoạch, nếu không mang tâm tình vui sướng mà thu hoạch lương thực thì sẽ vĩnh viễn không thể nào đạt tới cảnh giới thượng thừa được, còn đối với con, trong lòng con lại mang tâm tình thu hoạch nhân mạng đi luyện tập, tâm ý vội vàng xao động, nếu kéo dài thì chắc chắn sẽ thương tổn đến thân thể, tâm và ý phải cùng có sự vui sướng vô cùng khi thu hoạch thì mới được".
"Con hiểu được", Tiểu Hoàn Tử đứng thẳng người, vẻ mặt cung kính nghiêm nghị, lắng nghe những lời dạy bảo vừa đơn giản vừa cao thâm của lão nhân.
"Đầu Đính Kình trong Thái Cực Quyền chính là miêu tả cây từ hạt dưới đất mọc lên trên, hạt giống nhu nhược, khi mùa xuân đến có thể phát triển thành một tảng đá lớn chắc chắn, tuy nhiên mặt ý cảnh này nếu không do chính tay mình gieo hạt, nhìn hạt giống phát triển thành cây từ đất chui lên thì sẽ không thể cảm nhận đựơc rõ ràng loại ý cảnh này đâu".
Nhật Bản có rất nhiều tổ chức của võ đạo gia hợp lại thành liên minh Thiếu Lâm quyền pháp, ngoài ra cũng có Nhật Thức Thái Cực Quyền giống như tại Trung Quốc, còn có Không Thủ Đạo, Hợp Khí Đạo, Nhu Đạo liên minh. Võ công của Trung Quốc đối với Nhật Bản mà nói thì cũng không có gì xa lạ, còn công phu của Nhật Bản đối với Trung Quốc mà nói thì cũng được truyền lưu rất xa.
"Vào tám mươi năm trước ta có đến Trung Quốc. Đọan thời gian đó vẫn còn như in trong trí nhớ của ta. Khi đó, ta với con cũng giống nhau, đều là một người trẻ tuổi, đã gặp đựơc rất nhiều người và cũng xem được văn hóa Hà Lạc cổ xưa tại Hà Nam, Trung Quốc. Hoàng Hà, Lạc hà, một đục một trong, dòng chảy mạnh mẽ, tại vùng phụ cận của Trần Gia Câu hội tụ thành một ảnh Thái Cực Đồ thiên nhiên thật lớn. Cảnh tượng kỳ lạ này nếu không tận mắt nhìn thấy thì sẽ vĩnh viễn không hiểu đựơc sự thần kỳ của văn hóa Hà Lạc thế nào đâu".
Điền Thôn Thượng Nghĩa híp mắt, tựa hồ tại nhớ lại gì, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Hoàn Tử, nghe nói có mấy hiệp hội võ đạo lần này đã được chính phủ ủng hộ, cùng Trung Quốc tiến hành giao lưu trao đổi võ thuật phải không?"
"Dạ, đúng vậy", Tiểu Hoàn Tử sửng sốt, sau đó gật đầu: "Chẳng lẽ ngài cũng quan tâm đến việc này sao? Nếu như ngài cùng đệ tử của ngài quan tâm thì con chắc chắn sẽ hỗ trợ".
"Các đệ tử của ta đều không hiểu được niềm vui thú trong cuộc sống võ nông. Bọn chúng không cam lòng ở đây, chỉ nghĩ muốn dùng võ đạo khiến cho bản thân trở nên nổi bật, nếu như con có thể trợ giúp bọn chúng thì hãy giúp một chút đi, ta vào trong nghỉ ngơi cái đã", Điền Thôn Thượng Nghĩa nói với các đệ tử xung quanh: "Nếu các con có ý định rời khỏi đây thì hãy đến gặp Tiểu Hoàn Tử".
Đường Tử Trần thản nhiên cười, nụ cười xinh đẹp thật giống như một đóa hoa sen.
"Ôi, rời xa tỷ đệ cảm thấy như mất mát gì đó", Vương Siêu đến gần rồi nắm lấy tay Đường Tử Trần, cảm thụ được sự mềm mại trơn tuột, khi cầu hôn thành công thì lá gan của hắn cũng đã lớn hơn rất nhiều.
"Tỷ còn có thể chạy đâu đây? Tỷ đã hứa với đệ thì, chắc chắn sẽ làm được", Đường Tử Trần đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Vương Siêu: "Chẳng lẽ đệ lại lo lắng tỷ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải, chỉ cần là tỷ không tự sát thì thiên hạ này sẽ không có bất cứ tình huống gì có thể đem dồn tỷ lâm vào tuyệt cảnh đựơc", về điểm này Vương Siêu thật ra rất yên tâm.
Đường Tử Trần nói: "Người phải thật sự chú ý chính là đệ đó, nếu như đệ lâm vào tuyệt cảnh, thì tỷ dù biết đó là tuyệt cảnh và vô số nguy hiểm cũng sẽ đến cùng đệ".
Vương Siêu trong lòng rùng mình, buồn bã nói: "Đệ chỉ biết làm liên lụy tỷ thôi".
"Đệ nói gì vậy, đây là bản thân tỷ cảm giác được sự cô đơn trống trải nên mới nguyện ý bị đệ liên lụy. Tiểu đệ, đệ bất quá chỉ so với người bình thường mạnh hơn một chút mà thôi nhưng đệ bây giờ cũng giống tỷ, mạnh mẽ rồi" Ánh mắt Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu, rất dịu dàng và mờ ảo, ngay cả Vương Siêu cũng không cảm giác được phần mờ ảo nằm sau sự dịu dàng kia.
Hắn chỉ biết cúi đầu hôn nhẹ vào tay của Đường Tử Trần.
Mười ngày sau, Vương Siêu đã ngụy trang và dùng một thân phận mới, bí mật trở về nước.