Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 31 : Thái Cực dụng nhân thung lai xoát kình
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Hây! Vương Siêu bước chân xoay chuyển càng mau hơn, đông một bước tây một bước, thân thể chuyển động nhanh nhẹ mơ hồ. Động tác theo bốn chữ "lên, xuống, xoay, chuyển" trong quyền kinh được thực hiện kinh điển như trong sách giáo khoa.
Hai vệ sĩ cùng tiến lên, đích xác đã tăng áp lực lên Vương Siêu rất nhiều, nếu là cao thủ quyền cước bình thường thì đã bị đánh ngã, hai tên vệ sĩ này xuất thân từ lính đánh thuê, hơn nữa tinh thông quyền thuật, các động tác tấn công đều tàn nhẫn lấy mạng người, thể lực cũng rất kinh người, hơn nữa hoàn toàn huấn luyện được ý thức bỏ qua bản năng tự bảo hộ bản thân, khi đối địch chỉ lo giết người, không để ý tới mình, hết sức khủng bố đáng sợ.
Đầu tiên Vương Siêu còn có thể trong khi va chạm tay, thi triển ra Thái Cực quyền nghe kình, lấy phép bốn lạng đẩy ngàn cân, nắm lấy cơ hội vật ngã người khác, nhưng hiện tại hai người cùng tiến lên, vừa mới động đến thế chuyển động của người này, thì người kia đã đánh tới, làm cho Vương Siêu khong thể thực hiện được được ý đồ, đến cuối cùng, chỉ còn cách liên tục né tránh, không có lực hoàn thủ.
"Đánh thế này thật là uất ức!" Vương Siêu thân hình nhanh nhẹn tránh né công kích, trong lòng cũng rất buồn bực.
Chẳng qua trong khi đánh nhau, Vương Siêu cũng thăm dò được điểm yếu của bản thân, một là lực lượng không đủ, đối với người thường còn có thể, nhưng đối với những người đã được huấn luyện thể năng chuyên môn, có thể chịu được sự đau đớn kịch liệt, cũng không thể đủ lực tới mức một kích lấy mạng hoặc là một kích khiến cho người ta hôn mê đi.
Hai là nghe kình còn chưa luyện tới nơi tới chốn, tốc độ khi lỗ chân lông sau khi cảm nhận được động thế của kẻ địch, lập tức phản ứng bắt lấy trọng tâm của kẻ địch vẫn chưa đủ nhanh.
Đường Tử Trần vừa chạm tay, không cần ám kình, trong khoảnh khắc đã biết trọng tâm của đối phương ở nơi nào, lập tức theo bản năng mà dẫn dắt.
Nghe kình như vậy phối hợp bốn lạng đẩy ngàn cân, mới là chân chính là Thái Cực kình, không trải qua suy nghĩ, tất cả đều là phản ứng theo bản năng.
Cho nên mới có thể đạt tới địch bất động, ta bất động, địch vừa động, ta đã động trước, cũng là thượng tầng của công phu Thái Cực thôi thủ (đẩy tay).
"Vô ý mà động!"
Mà Thái Cực kình của Vương Siêu, chỉ mới là hạ tầng công phu, cần phải chạm đến động thế của đối phương, sau đó căn cứ vào việc nắm giữ kết cấu của cơ thể con người, nắm chắc trọng tâm của đối phương, cuối cùng sau khi suy nghĩ mới phản ứng làm ra sự dẫn dắt. Đây là cố ý mà động, tốc độ tự nhiên chậm đi rất nhiều.
Một là vô ý, là thượng tầng công phu đến bước phản ứng tự nhiên. Một là cố ý, phải qua suy nghĩ mới đưa ra động tác.
Hai sự khác nhau này, trong quá trình chiến đấu có lẽ chỉ chênh nhau một hai giây. Nhưng một hai giây này, cũng đủ khiến người ta bị mất mạng.
Trong trận đấu sinh tử, một hai giây phản ứng, chính là đường đến địa ngục hay thiên đường, khác biệt nhau một trời một vựa.
Từ đầu cho đến khi hai vệ sĩ cùng lên, ba người trong văn phòng rộng lớn đánh khó phân thắng bại, hai vệ sĩ tuy lợi hại, nhưng bộ pháp của Vương Siêu vừa nhanh vừa nhẹ, thân hình uyển chuyển, trong lúc nguy kịch đều tránh được các đòn thế tất sát.
"Phiền toái gì?" Vương Siêu hỏi.
"Phiền toái gì ta cũng không biết. Chẳng qua ngươi cũng là người thông minh, biết ta là người có địa vị như vậy, luôn có chút chuyện không an tâm. Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, ta nếu cần ngươi hỗ trợ, khẳng định sẽ nói trước với ngươi, ngươi nếu thấy có thể thì giúp đở, không thể thì cũng không sao, ta cũng không câu nệ. Coi như bằng hữu trợ giúp nhau. Nếu chuyện đặc biệt khó khăn, ngươi giúp là nhân tình, không giúp cũng là bổn phận".
Trương Đồng cười tao nhã, cứ đều đều nói ra, rất hợp tình hợp lý.
"Giúp là nhân tình, không giúp là bổn phận. Được" Vương Siêu gật đầu, sau đó liền xoay người tạm biệt, trận đánh này hắn đã cố hết sức, hắn phải trở về tiếp thu kinh nghiệm cùng nghỉ ngơi một chút.
"Không cần đi vội, chờ một chút" Trương Đồng thấy Vương Siêu muốn đi, lập tức giữ lại, sau đó hỏi: "Ta biết ngươi là học sinh cấp ba, sắp vào đại học, ngươi cứ cả ngày luyện quyền như vậy, cũng không có tâm tư mà thi đại học, chẳng qua nếu ngươi có hứng thú, cứ nói với ta, muốn vào đại học nào, ta có thể giúp ngươi an bài".
"Vào đại học…" Vương Siêu lắc lắc đầu: "Rất lãng phí thời gian".
"Ồ! Vậy lý tưởng của ngươi sau này là gì, cũng không muốn làm nên sự nghiệp sao?" Trương Đồng hỏi.
"Lý tưởng là gì…" Vương Siêu trong lòng tỉnh táo một chút, phát hiện lý tưởng của mình chính là đem quyền thuật luyện đến mức hóa kình thông thần, sau đó tìm kiếm Đường Tử Trần, chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng lý tưởng như thế, cũng không thể nói với Trương Đồng được.
"Ngươi thực không thích vào đại học?" Trương Đồng tựa hồ ngữ khí có điểm đáng tiếc. xem tại TruyenFull.vn
"Đại học chính là nơi ăn uống vui chơi, hao phí tuổi thanh xuân, có gì tốt đâu?" Vương Siêu cũng có chút kỳ quái vì thái độ kinh ngạc của Trương Đồng.
Trương Đồng hít vào một hơi: "Chính là vui chơi, thanh xuân một khi đã qua, sẽ không trở lại, đến lúc đó ngươi có muốn hao phí, cũng không có mà hao phí, nhân sinh cũng phải có một khoảng thời gian ngắn để sau này nhớ lại. Khoảng thời gian kia ngươi không có hao phí, về sau nhớ tới cũng sẽ hối hận. Cái này cũng như là con nít thời thơ ấu thì phải vui chơi vậy".
"Chẳng qua ngươi bây giờ còn chưa rõ, tính làm gì. Ngươi có con đường của ngươi, ta chỉ cảm thán bản thân ta. Hôm nay không có hứng để múa kiếm, ngươi trở về đi. Về sau lúc nào cũng có thể đến đây, đem ba vệ sĩ để làm cọc người thử kình".
Vương Siêu yên lặng gật đầu, rời khỏi tòa nhà.