Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 313 : Lấy mạng của ngươi

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


"Nghiêm Nghi, lần này cô có chút quá đáng đấy. Đem nhà của con gái ta hủy đi như thế. Nếu cứ để như vậy, có lúc cô sẽ phái người đến lấy đầu của lão già này luôn?"



Một gian phòng được trang trí rất tao nhã, được dựng lên bởi thủy trúc và đá, phong cách như một học giả thời xưa, chú của Chu Giai ngồi trên một chiếc ghế gỗ màu hồng, con mắt lạnh như băng nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi.



ở đây cũng có trung tướng Liêu Viên Hướng cũng quay về nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi, sắc mặt bất thiện.



Chính xác Nghiêm Nghiêm Nghi cùng người của mình, đi vào nhà của Chu Giai bắt người, chẳng khác nào tát một cái vào mặt hai vị lão đại này, đối với vị Trường Phong chánh ủy có thiện cảm mới là chuyện lạ.



"Việc này... Liêu bá, Dương thúc. Cháu không phải đã xin lỗi hai người rồi sao? Các người xin bớt giận. Năm đó cháu là được các người chăm sóc lớn lên. Lần này cho dù là cháu có chút lỗ mãng. Thật ra chuyện này, lúc cháu cùng Lưu Mộc Bạch nghe được tin tức, tuổi trẻ suy nghĩ hơi bồng bột. cho nên muốn tìm Vương Siêu kia nói chuyên, ai biết người này tính tình nóng này như thế, không nói thì thôi. đẳng này lại tay động tay động chân, ta bị bức phải tự vệ nên mới hoàn thủ".



Nghiêm Nghiêm Nghi đối mặt với hai vị lão đại, lại có thể thêu dệt câu chuyện thành một trời một vực. Dù sao Vương Siêu không có ở đây, nàng muốn nói thế nào mà chẳng được.



Khi không tìm được hắn, nàng liền mang Triệu Quang Vinh đến bệnh viện quân đội. Sau đó tìm hai lão già này xin lỗi. Nói là do bất khả kháng.



Mặc dù phía sau Nghiêm Nghiêm Nghi thế lực rất lớn mạnh, không có quan hệ cùng hai nhà Liêu Dương. Nhưng chuyện xông vào nhà người ta là phạm vào tối kỵ. Nói lời xin lỗi, làm ra bộ dáng ăn năn một chút, dù sao nói hai ba câu có thể làm hòa hoãn được mối quan hệ.



Nhìn thấy bộ dáng hối lỗi của Nghiêm Nghiêm Nghi, hai người Liêu Viên Hương, sắc mặt Dương Thật cũng hòa hoãn lại một chút, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.



"Bất kể thế nào. Nghiêm Nghi, cô phải tìm cho ra được Vương Siêu, có chuyện gì thì cô tự giải quyết. Sau đó nói chuyện. Nếu không nói ta tự mình đi tìm Nghiêm lão. Đem chuyện này làm rõ ràng. Đừng có nói giỡn, không có mệnh lệnh của quân ủy mà cô tùy ý điều động Trường Phong vương bài. Cô cho là chuyện cầm quân là trò đùa con nít sao!"



Liêu Viên Hướng hừ lạnh, hung hăng dập xuống mặt bàn. lại dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu Mộc Bạch đối diện.



Nói giỡn sao, chuyên lần này có khác gì hung hăng đánh vào mặt họ, cứ như vậy bỏ qua cho Nghiêm Nghiêm Nghi là không thể.



Ngô Văn Huy bắt Vương Siêu. Tùy ý điều động Lão Nha. nói cho cùng thì không hợp quy củ, dù sao thân phận của Vương Siêu ở nơi này, cũng không phải là có thể do thiếu tướng xử lý. Phải là cao tầng trung ương quân ủy trực tiếp phát ra mệnh lệnh.



Bất quá Ngô Văn Huy dựa vào hàm thiếu tướng, tùy thời điều động một số binh lính. Nhưng Vương Siêu bây giờ là thượng khách của Liễu gia. trong đó Dương gia cũng có quan hệ, sau lưng cùng người nói chuyện!



"Liêu bá- Dương thúc, lần này là lỗi của cháu. Là Vương Siêu buổi tối ngày hôm qua cùng cháu tỷ thí một hồi, cháu không phục nên đi tìm Nghiêm Nghi trao đổi một ít. Nhưng không nghĩ đến Nghiêm Nghi cùng Vương Siêu vốn đã có mâu thuẫn".



Lưu Mộc Bạch đứng không nhúc nhích nói chuyện.



"Liêu bá. Dương thúc, lần này cháu thay Nghiêm Nghi hướng các ngươi bồi tội!" Đang lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm, nam tử vận tây trang ước chừng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi bước vào, thân hình có chút gầy gò phong trần.



Thì ra là Tiểu Lý. Ngồi đi".




Hát Tử Kiều Vĩ!



Y Thất Tinh không ngờ thân pháp Ba Lập Minh lại quỷ dị như vậy! Một quyền không có chụp trúng, tai bên trái đột nhiên thổi đến nhưng tiếng nổ mạnh, trong lúc vội vàng dùng hết toàn lực, bịt kín lỗ tai lại.



Đùng! Rắc!



Một thân ảnh bị đá bay ra văng vào trong một góc làm sập một góc tường, nằm mê man xụi lơ trên mặt đất. miệng mũi dính đầy máu không ngừng chảy ra.



Y Thất Tinh bị đính một cước của Ba Lập Minh thua ngay tại trận, nằm im không chút động đậy nào, chẳng biết đã chết hay còn sống.



Nghiêm Nghiêm Nghi cùng Lưu Mộc Bạch nhìn thấy một màn này, đồng thời tiến lên một bước.



Hai người giao thủ, chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Ba Lập Minh đã đá đối phương bất tỉnh, nếu không phải Y Thất Tinh ứng biến mau lẹ, lấy tay cản một phần lực thì bây giờ đầu đã vỡ nát.



Hai người này tự nhiên là không thể cho Ba Lập Minh giương oai ỡ chỗ này.



"Thế nào? Hai người cũng muốn giống vậy? Các ngươi đều là cao thủ đan kình, muốn cùng tiến lên sao chứ? Ha ha cùng lên đi, lão tử lấy mạng của hai ngươi luôn!"



"Lão Ba!" Liêu Tuấn Hoa chợt đi lên ngăn ở trước mặt Ba Lập Minh.



"Quên đi, nể một chút thể diện coi như trả lại ân tình cho ngươi khi cứu vớt lão tử ra khỏi chốn lao tù, lão tử cũng chẳng thèm ở lại nơi này. Thể đạo trở nên lợi hại, các ngươi đánh hay không đánh? Không đánh thì ta đi"



Nghiêm Nghiêm Nghi cùng Lưu Mộc Bạch bốn mắt nhìn nhau, không đáp.



Nếu đồng loạt ra tay, tôn nghiêm của bọn họ không mất nhưng ở đây nhiều người không biết võ công, bị ngộ thương thì không hay lắm.



Ba Lập Minh ha ha cười to. đột nhiên xoay người, Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



"Loan điểu phượng hoàng, nhật dĩ viễn hề. yến tước ô thước, sào đường đản hề".



Thân thể chợt lóe lên, thoáng chốc đã xông ra ngoài không còn thấy dáng.



"Cho ta chút thể diện được chứ? lần này là luận võ, lão Ba thần kinh có chút vấn đề!" Liêu Tuấn Hoa xoay người lại nhìn Nghiêm Nghiêm Nghi nói.