Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 359 : Lực chín trâu hai hổ chân chính!

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Hừ, có được hay không không phải chỉ nói bằng miệng, động thủ sẽ biết?"



Nữ nhân mặc bộ quần áo màu lam nhạt, mang giày đen tên là Nam Tử này nghe Vương Siêu đột nhiên nói Mai Hoa quyền của nàng luyện chưa được tốt, thì sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như kết một lớp băng sương dày!



Thì ra nàng tưởng Vương Siêu chỉ là nhân vật nhỏ mặt trắng đi theo Trương Đồng nên cũng không thèm để ý. Nhưng vừa mới nghe Trương Đồng bảo là bảo tiêu mời đến, thì lòng nàng không được tốt cho lắm. Cư nhiên đến bây giờ hắn lại đánh giá thân thủ của nàng, thì rốt cục đã không nhịn được sự giận dữ trong lòng.



Vốn nàng chính là kiếm chén cơm từ việc bảo tiêu này, bây giờ có người khác đến cướp mất chén cơm. Như thế thì mặt mũi để ở đâu?



Càng huống chi là đánh giá quyền pháp của nàng, nói nàng luyện võ chỉ miễn cưỡng có thể bảo vệ chính mình, không thể bảo vệ người khác! Đồng dạng là luyện quyền, nghe những lời này thì cho dù công phu tu dưỡng tốt cũng lập tức không nói hai lời mà động thủ!



Bốp!



Nam Tử nói ra hai chữ, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Siêu, đôi giày đen vô thanh vô tức di động, nghiêng người đá vào bắp chân Vương Siêu, dùng lực mạnh mẽ như móc câu, hình thành một lưỡi hái cắt mạch máu. Đây đúng là chiêu Bát Cước Câu Quải Thoái trong Mai Hoa quyền.



Một móc một câu trong lúc đó của Nam Tử, có thể trực tiếp cắt sâu hơn mười cm vào một cây cọc gỗ, đừng nói chi là chân người.



Nàng vô thanh vô tức đá ra Bát Cước Câu Quải, muốn cắt đứt xương đùi của Vương Siêu! Ra tay hết sức độc ác.



Vương Siêu đối mặt với chiêu này, phần dưới không nhúc nhích, chờ cho đối phương câu được rồi kéo trở về, lúc này bắp chân đột nhiên bắn ra.



Bịch! Chân của Nam Tủ vừa mới kéo về thì đột nhiên cảm giác được đùi của đối phương giống như là dây cung ngàn cân rung lên, khiến cho chân nàng cơ hồ tê dại.



Sau đó thân thể nàng tựa hồ giẫm phải lò xo, bị bắn ngược ra xa hai thước, thân thể hung hăng đập vào vách tường mới miễn cưỡng dừng lại.



Bên cạnh, Vũ nhi, Trương Đồng cũng chỉ nhìn thấy nàng đột nhiên đá ra một cước, sau đó vô duyên vô cớ bắn lên vách tường.



Này! Nam Tử có chút run rẩy, tựa hồ hết sức không phục, đột nhiên lại đạp vào tường, mượn lực bay trở lại. Hai quyền cùng lúc đánh ra, tới nửa chừng thì năm ngón tay mở ra giống như hoa mai nở hoa, hướng tiểu phúc và dạ dày Vương Siêu đánh vào.



Đây là "Ngũ Mai Phân Biện" trong Mai Hoa quyền, quyền có thể thay đổi, có thể điểm huyệt hoặc bắt người, đấu pháp quỷ dị biến hóa vô cùng, khiến cho người bình thường đụng phải chỉ còn biết trợn tròn mắt.
"Đồng Đồng, người bằng hữu này của ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có vẻ rất yên tâm về hắn? Nhìn bộ dáng của ngươi, giống như là giao cả tính mạng cho hắn. Nói thật đi, có phải các ngươi có quan hệ tình cảm không? Bất quá Đồng Đồng ngươi tốt xấu gì cũng là tung hoành trên thương trường nhiều năm. Cả một biển người, không có lý do gì lại bị một người như vậy làm cho say mê!"



Hạ Vũ đột nhiên xoay người, kéo kéo áo ngủ của Trương Đồng.



Trương Đồng hừ một tiếng: "Vũ nhi, ngươi nói gì vậy. Ta chỉ có thể nói rằng, hắn tuyệt đối là bằng hữu đáng tin cậy. Nếu như hắn không thể bảo vệ an toàn cho chúng ta thì cũng không có ai có khả năng đó".



"Hứ? Bổn tiểu thư ngủ cũng không có thói quen bị nam nhân nhìn." Hạ Vũ chợt trở mình: "Ngươi nói các ngươi không có quan hệ tình cảm, tại sao mới vừa rồi hỏi hắn có muốn ngủ trong phòng này hay không, rõ ràng là câu dẫn mà. Hơn nữa, người này còn nói, chỉ cần trong vòng mười thước, ngay cả súng nhắm vào chúng ta cũng không sợ. Trương Đồng, hãy nói thật cho ta biết, hắn là ai vậy?"



"Vũ nhi, ngươi không biết thế nào là say mê một nam nhân, cứ gặp ai cũng một cước đá bay. Hơn nữa mỗi lần ngươi nói chuyện với nam nhân, vừa nói được hơn hai câu thì ngay cả lý lịch tổ tông ba đời của người ta cũng có thể móc ra, như thế nào lại không nhận ra thân phận của hắn?" Trương Đồng nhéo mũi Hạ Vũ một chút: "Thôi được rồi, ngày mai chúng ta có một vụ làm ăn với hoàng thất nước Anh, đây là vụ làm ăn lớn. Hay là đi ngủ sớm một chút, để ngày mai khỏi bị thâm quầng mắt, làm cho hình tượng của mình xấu đi. Người nào không biết còn tưởng chúng ta trang điểm như thế?"



"Hừ" Hạ Vũ không nói gì, nhắm mắt lại, nhíu mày, tựa hồ như đang tính kế, làm sao có thể tìm ra thân phận của Vương Siêu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.



Mặt khác ở cách Paris không xa là quảng trường Ý gọi là khu thứ mười ba, ở một ngã tư có một tấm biển viết bằng chữ Hán, đó là khu phố của người Trung Quốc. Ở giữa khu phố này là một tòa nhà cũng không lớn lắm, nhưng tấm biển thì luôn phát sáng, dưới ánh đèn màu vàng người ta có thể nhận ra đây chính là một võ quán.



"Ngươi gắn móc câu ở chân? Lúc gần cắt được thì… bắp chân của người tuổi trẻ kia bật ra? Đem ngươi chấn bay như một? Sau đó ngươi dùng chiêu "Ngũ Mai Phân Biện", hắn chỉ đơn giản đè xuống thì ngươi đã không thể động đậy được? Khó lường, quả thật khó lường. Người đó phải là một tuyệt đỉnh cao thủ, đã luyện đến sức của chín trâu hai hổ, động thủ với ngươi thì coi như đã lưu lại mạng sống cho ngươi rồi".



Trong võ quán, một người tóc đen ngắn, sắc mặt hồng hào, cầm trên tay một quải trượng. Lão giả nhìn Nam Tử đang diễn tả lại động tác của Vương Siêu khi giao đấu.



"Sức của chín trâu hai hổ?" Ánh mắt Nam Tử chợt căng thẳng.



"Người luyện võ đạt tới đỉnh cao, đan pháp đại thành, luyện thành tiên thiên cương khí. Hai bắp chân, đùi, hai cánh tay, kể cả cổ… chín nơi, trong mỗi thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng một sức trâu. Hai vai có sức mạnh như hai con hổ. Người như vậy, có thể xé xác cả hổ báo, lôi được ngựa, có thể ném cả voi. Ngươi đừng xem thường bắp chân hắn bật ra, nếu không phải quyền pháp đã luyện đến tuyệt đỉnh thì không thể làm được như thế. Người như vậy rất khó đối phó. Nếu không tới cướp chén cơm của chúng ta, thì chúng ta cũng không nên làm to chuyện. Ngày mai ta sẽ đi gặp người này".



Đêm dần về khuya.



Đột nhiên, mấy bóng người thần bí chợt lóe ngoài phòng Trương Đồng. Sau đó nhẹ nhàng vô thanh vô tức tiến vào một góc tối phía sau phòng. Chỉ một lát đã không còn thấy bóng dáng, hình như là đã hòa làm một với màn đêm hắc ám.



"Thật sự có kẻ tìm đến cái chết?" Hai mắt Vương Siêu mở ra một chút.