Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 385 : Vương Siêu đã luyện đến cảnh giới phá không phi thăng? (1)
Ngày đăng: 19:30 20/04/20
"Độ tuổi luyện quyền pháp tất nhất bắt đầu từ mười sáu tuổi, nhưng mười tám tuổi, hai mươi tuổi, thậm chí hai mươi lăm, hai mươi tám cũng không sao, không nhất định phải lựa chọn tuổi trẻ. Chỉ cần có tâm, quyền ý có lớn, trang bị tinh thần, thì việc thành tài ở độ tuổi muộn màng cũng không phải là việc khó khăn gì. Thủ pháp khí công của ta, cũng không cần phải là độ tuổi sinh lý, bất quá trẻ tuổi đương nhiên là cái tốt".
Thủ lĩnh GOD nghe thấy đề nghị của Nghiêm Nguyên Nghi, không phản đối, cũng không tán thành, chỉ là thản nhiên đứng dậy, "Bất quá bây giờ chỉ cần người trẻ tuổi đều ở trường học, ta cũng sang nước Mỹ điều hành trường học, đối với vài tính huống của trường học cũng vô cùng quen thuộc, dù sao ta có thời gian nhàn hạ, tùy tiện đi thăm thú một chút cũng tốt."
"Có cần ta làm chủ nhà cùng ngươi du lãm qua toàn thành phố Bắc Kinh một lần".
Nghiêm Nguyên Nghi rất vui vẻ làm hướng dẫn viên du lịch, người như thủ lĩnh GOD, nàng vẫn ocn nguyện ý tiếp xúc.
Đồng thời, trong nháy mắt lúc thủ lĩnh GOD bỏ đấu lạp xuống, Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã thấy rõ ràng mặt mũi của vị cao thủ trong truyền thuyết này.
Một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, trán cao, đôi con mắt sáng ngời, liếc mắt nhìn qua giống như thanh niên không có gì khác biệt, tựa hồ cỡ hai mươi ba mươi tuổi, chỉ là dưới cằm nhẵn nhụi, không có lấy một chòm râu, hay một mẩu râu nào.
Mặt mũi như vậy, vốn là cũng không có cái gì đặc biệt cả, nhưng mà được thêm hai hàng lông mày thật dài cong cong nơi khóe mắt, đã lộ ra một vẻ phi thường cao cổ (rất xưa), thanh kì (sáng trong kì lạ).
Không hiểu tại làm sao, khi Nghiêm Nguyên Nghi nhìn thấy hàng lông mi thật cong và dài nơi khóe mắt của y, lại nhớ tới đại lão Trường Mi Lão Tổ lợi hại nhất trong "Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện".
Trẻ tuổi, không có lông, nhưng hàng lông mày nhỏ dài, tướng mạo đặc trưng như vậy, chính là diện mạo chân thực của thủ lĩnh GOD.
Đều là hạng tuyệt thế đỉnh cao tung hoành vô địch, Vương Siêu thì là kẻ rất bình thường, chỉ là thiếu niên có hàm răng nhỏ nhắn, mà thủ lĩnh GOD lại là một thanh niên trường mi (lông mày dài) vô mao (không lông).
"Nếu như y cùng Vương Siêu đứng chung một chỗ, sợ rằng trên thế giới này chẳng có ai có thể nhìn ra được thân phận của bọn họ, một kẻ là lãnh tụ Đường Môn, một người là thủ lĩnh tập đoàn ám sát thần bí đáng sợ nhất trong vài thập niên, thật sự là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài".
Trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi cảm khái.
Chân ngôn của Vương Siêu cũng không phải dùng miệng nói ra, mà là toàn thân từ trong cho tới ngoài, tất cả mọi vận động vang lên thành một mảnh, tự nhiên hòa quyện vào trở thành phát ra chân ngôn.
Hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy, hô hấp đều đều, thế nhưng toàn thân trên dưới, một mảnh chân ngôn âm tiết nối liền, tạo thành một loại âm thanh kỳ diệu,
Loại âm thanh này giống như rất nhiều hòa thượng đạo sĩ đang phạn xướng niệm kinh (niệm kinh tiếng Phạn).
Nghe một hồi, lại hình như là rất nhiều tiên nữ quây chung quanh trên dưới toàn thân Vương Siêu đang hát vang lời ca tuyệt vời.
Đường Tử Trần nhắm mặt lại, cũng nghe đến nhập thàn, trong lỗ mũi ngửi cả được mùi thơm ngát của cả phòng. Điều này đương nhiên là sau khi Vương Siêu ích cốc, đã tản ra mùi thơm ngát tự nhiên.
Vương Siêu cứ lẳng lặng đứng yên như vậy, cũng không có hoạt động gì, nhưng toàn thân phạn xướng quả thể (bao bọc quanh thân là những tiếng Phạn). Mùi thơm ngát từ hô hấp phát ra, một âm thanh, màu sắc, mùi vị, cảm xúc kỳ dị.
Trong lỗ tai Đường Tử Trần nghe, trong lỗ mũi ngửi, kiểu giống như xuất thần.
Đột nhiên, thanh âm vận động trong cơ thể Vương Siêu chợt chuyển, bộc phát ra hai âm tiết không phải là lục tự chân ngôn.
Hai âm tiết này tựa như một đao một kiếm, lúc chấn động, đem loại thanh âm hài hòa lúc đầu hễ quét là sạch, chiếm lấy sát khí đằng đằng, tựa như hàng tỉ ma quỷ từ trong Tu la địa ngục đột nhiên lao ra, đầy ý nghĩ sát lục huyết tinh (giết chóc máu tanh), nhét đầy cả không gian.
Cái đó và phần đầu hai âm tiết hoàn toàn bất đồng, thoáng cái đã làm Đường Tử Trần bừng tỉnh.
"Tiên âm trận trận, dị hương mãn thất (âm thanh của tiên liên tiếp từng hồi, mùi hương lạ lùng tràn đầy khắp phòng). Đây là một phần đan đã ghi lại cảnh tượng phá không phi thăng, tiểu đệ, nếu như ở thời xưa, đệ đã phi thăng rồi." Đường Tử Trần cười: "Bất quá cuối cùng, hai âm tiết đó của đệ là cái gì? Đằng đằng sát khí, mang theo ý cảnh máu tanh nồng đậm, giống như đó không phải là lục tự chân ngôn".