Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 396 : Đảm đương cao thủ đệ nhất thiên hạ! (2)

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Thì ra là như vậy, ta đây đành cung kính không bằng tuân mệnh, có thể ăn được thần tiên đậu hủ như này, cũng thật là một điều thú vị lớn!"



Ngay khi mọi người ở đây nhìn Vương Siêu, Vương Siêu cười ha ha, đáp ứng! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com



Vương Siêu đã đồng ý, mặc dù lời đáp ứng nho nhỏ nhưng đã biểu lộ ra thái độ của hắn, đó chính là "Danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ đó sẽ do ta đảm đương, bọn các ngươi muốn khảo nghiệm gì thì qua tất đây."



Lời vừa thoát ra, mọi người nơi đây đều thở thật dài một hơi, hình như vừa là thất vọng, lại hình như là mong đợi. "Nhân vật như thế......."



"Khí phách........"



"...."



Bốn nam nữ trẻ tuổi ngồi ở bàn thứ ba, nhìn thấy Vương Siêu đáp ứng, đều phát sợ mà than thở, bọn họ đều là dạng nhân tài ngàn dặm mới tìm thấy, mọi người con mắt đều cao hơn đầu, là nhân vật cực kỳ tự phụ, thế nhưng nếu có kẻ đem danh tiếng đệ nhất thiên hạ đặt tới trước mặt bọn họ, bọn họ nhất định sẽ từ chối, không dám nhận.



Bởi vì kể cả là bọn họ có giao phó cho bọn họ như thế nào, cũng tuyệt đối rõ ràng, bản thân không đảm đương nổi, thậm chí thế lực cao thủ sau lưng bọn họ cũng không thể đảm đương nổi.



Cho nên bọn họ đối với việc Vương Siêu đón lấy danh tiếng đó, trong con mắt sinh ra một loại bội phục đến vô lực, giống như là thiên hạ hỗn loạn, sinh linh lầm than, người người nước sôi lửa bỏng, chợt có anh hùng, ngăn cơn sóng dữ, không vì điều gì khác, khí phách gánh chịu đó, đủ để khiến cho đám nam nữ trẻ tuổi bị khuất phục, sinh ra một loại tâm tình.



"Nhân vật như thế, thiên hạ cùng ai tranh phong đây?"



Cô bé trên đầu mang một dải khăn đỏ, làm cho người ta có một loai phiêu dật không câu chấp, nhìn Vương Siêu, âm thầm lắc đầu thở dài.



"Tốt!"



Đầu bếp Khanh thúc độ nhiên trong lúc đó, ánh mắt tỏ ra một loại thần thái vô cùng lóe sáng, làm cho mọi người nhìn vào mắt hắn cảm giác thấy thập phần chói mắt, giống như Cự Linh Nhãn Công trong Thái Tổ Trường Quyển của Triệu Quang Vinh năm đó.



"Vương Siêu sư phụ đảm đương phần này, làm ta vô cùng xấu hổ, nếu như vậy, ta sẽ đem pho tượng Phật Di Lặc này đưa vào trong miệng ngài." Khanh thúc gật đầu, vô cùng ngưng trọng, cho thấy thái độ tôn trọng và bội phục Vương Siêu, tuyệt đối là thực lòng thực dạ.



Thời gian nói mấy câu đó, mà mọi người ở chỗ này đều cảm thấy dài đằng đẵng, giống như trải qua một thế kỷ, lòng người đều quá chặt, ngoại trừ kẻ bệnh thần kinh Khâu Vĩ Minh còn lảm nhảm trong miệng, tay chém không ngừng, gõ mõ, đương nhiên người ở chỗ này đều tự động quên gã ta đi, một gã điên tẩu hỏa nhập ma, không thể khiến cho người bình thường để ý tới.



"Ông tên là gì?" Vương Siêu đột nhiên hỏi, trong lời nói cũng không có từ ngữ gì khách khí. Nếu hắn đảm đương nổi danh tiếng cao thủ đệ nhất thiên hạ, thì phải có được cái uy nghiêm của cao thủ đệ nhất thiên hạ.



"Vương, Vương Khanh, cũng được xem là kẻ cùng họ với ngài."



Khanh thúc nói rất ngưng trọng, không mảy may vì chuyện Vương Siêu trực tiếp đặt câu hỏi mà không vui.



"Ừm."



Vương Siêu gật đầu, thoáng cái mở miệng ra một chút, thoát ra một âm tiết.



Trong nháy mắt đó!



Ánh đao sáng như tuyết chợt lóe! Giống như trong bóng tối hư không đột nhiên sinh ra một tia lửa điện!



Là đại đao của Khanh thúc đã động!



Cước bộ hắn chấn động, cả Thái Bạch Tửu Lâu đều chấn động, chỉ bằng mượn vào luồng lực phản chấn cực đại đó, trong nháy mắt hắn đưa dao lên, tiến bước, người cong như nỏ, phản đao xoay tròn, thân thể hoàn toàn kẹp ở trên đao, làm cho người ta có một loại cảm giác nhân-đao hợp nhất.




Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương



Long lanh yên bạc trên đường



Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay



Trong mười bước giết người bén nhạy



Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi



Việc xong rũ áo ra đi



Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm



Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu



Tuốt gươm ra, kề gối mà say



Chả kia với chén rượu này,



Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.



Ba chén cạn, thân mình xá kể!



Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng



Bừng tai, hoa mắt chập chùng,



Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây



Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,



Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng



Nghìn thu tráng sĩ hai chàng



Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.



Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;



Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.



Hiệu thư dưới gác nào ai?



Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.