Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 438 : Đại thế đã thành!

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


Trong lịch sử một số đạo sĩ hòa thượng, hoặc là cao thủ quyền pháp cũng thường biểu diễn trong đại nội hoàng cung, từ đó dẫn tới sự chú ý của những người thống trị, được cho là đại thần tiên rồi được phong làm quốc sư gì đó, dạng người này cũng không ít.



Vương Siêu hiện tại có một loại cảm giác hoang đường rằng, mình giống như là một số người trong lịch sử dựa vào võ công cao thâm, lừa gạt hoàng đế để mưu lợi cá nhân.



Đương nhiên, hiện tại, biểu diễn quyền pháp bằng một số động tác bất khả tư nghị, sẽ được gọi là công năng đặc dị. Vào những năm tám mươi, lúc toàn dân ưa chuộng khí công, cũng quả thực có một nhóm "khí công đại sư" cùng tiếp xúc với lãnh đạo, sau đó biểu diễn mà nổi danh.



Nói chung, dạng hành vi này, bất kể là cổ đại hay là hiện đại cũng đều có.



Có điều rất rõ ràng, vị lão già trước mắt này cũng không phải là hạng nhân vật dễ bị lừa gạt. Tuy ông ta cảm thấy công phủ thổ khí đánh vỡ bát sứ của Vương Siêu thần kỳ vô cùng, nhưng cũng không lộ ra biểu tình chấn kinh nào, mà cho đó là điều đương nhiên, thấy cũng chẳng có gì kỳ quái cả.



Vương Siêu nghe thấy lời của lão già này cũng có thể cảm nhận ra rằng lão già này quả thực là trải đời rất nhiều, cũng thấy qua không ít kỳ nhân dị sĩ biểu diễn, cho nên đối với bất kỳ chuyện gì cũng không cảm thấy chấn kinh.



Vương Siêu hoài nghi, hiện tại cho dù là thần tiên phật tổ nếu thật sự từ trên trời hạ phàm, lão già này cũng bình tĩnh tiếp đãi.



"Đây mới là khí phách của đại nhân vật, phụ thân của Liêu Tuấn Hoa, cậu của Chu Giai tuy cũng không tồi, nhưng nếu đem so với lão già ở trước mặt này, thật đúng là còn kém một bậc."



Vương Siêu trong lòng lóe lên một ý nghĩ. Có điều Vương Siêu lần này từ trong miệng phun khí, lúc bắn vỡ bán sứ, cũng không mượn vào thủ đoạn của mình, học một số hòa thượng đạo sĩ trong lịch sử, khí công đại sư hiện đại biểu diễn trước mặt những người quyền úy, có tâm tư mưu cầu lợi ích. Hắn sở dĩ làm vậy, chỉ đơn thuần là dỗ dành cậu bé này, chứ không hề có ý điện biểu diễn trước mặt vị lãnh đạo này. Với địa vị, tiền tài, thế lực của hắn hiện tại cũng không cần phải biểu diễn làm gì. Hơn nữa sau này hắn cũng khẳng định là sẽ không phát triển ở quốc nội.



Hiện tại cừu địch của hắn ở quốc nội rất nhiều, cho dù nhận được thái độ tiếp kiến của lão già này, nhưng đây cũng là một suy nghĩ liên quan tới đại cục sau này mà thôi. Sau khi đại hội Võ đạo kết thúc, cừu địch của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cho nên hắn sau này không thể, cũng không cần thiết phải phát triển ở quốc nội. nguồn TruyenFull.vn



Ở hải ngoại làm vua, hô phong hoán vũ là lựa chọn tốt nhất.



Có điều hiện tại trước mặt cậu bé ngây thơ, đơn thuần này, Vương Siêu làm ra thủ đoạn đó, cũng là muốn thay đổi cách nhìn của nó mà thôi.



Quả nhiên, cậu bé này đã bị Vương Siêu làm cho chấn động rất sâu, cứ quấn quít cạnh Vương Siêu kêu gọi ầm ý không ngừng.



Vương Siêu hiện tại ở trong lòng đứa bé này, biến thành "thần tiên thúc thúc rồi".



"Người trẻ tuổi các cậu chơi với nhau đi, tôi già rồi, tinh lực không nhiều, buổi trưa hằng ngày không nghỉ ngơi một lúc thì không chịu nổi." Lão già Vương Siêu này cũng bị cháu trai của ông ta làm ồn đến mức không chịu nổi, gọi một tiếng, bước đi dưới sự dìu đỡ của hộ vệ.



Lão già bỏ đi, cũng chính là nói chuyện tiếp kiến Vương Siêu lần này đã tới hồi kết thúc.



Lần tiếp kiến này, Vương Siêu và lão già từ đầu tới cuối không bàn đến bất kỳ một chuyện cụ thể nào, mà chỉ tùy tiện nói vài câu về võ công, kim đan rồi ăn trưa cùng nhau. Căn bản không giống tràng cảnh một lãnh đạo gặp mặt lãnh tụ hải ngoại. Nhưng Vương Siêu lại minh bạch rằng như thế này là đủ rồi.



Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch đợi lão già đi xong, ánh mắt cũng biến thành lăng lệ, nhìn chằm chàm vào Vương Siêu, khí tức toàn thân nhất xúc tức phát, bộ dạng tựa hồ như lập tức muốn động thủ.



Bên trong nhà ăn sạch sẽ đơn giản này, lập tức tràn ngập một bầu không khí dị thường khẩn trương. Không khí đặc quánh như bùn, khiến người ta hô hấp rất khó khăn.



Bầu không khí vô cùng áp ức này, Tô Tiểu Nguyệt cũng cảm giác thấy, trên mặt lộ ra biểu tình khó coi, miệng há ra, ngực phập phồng, tim đập nhanh.



Còn cậu bé ồn ào, đứa cháu của lão già cũng tựa hồ như cảm thấy được sát khí trần trụi của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đối với Vương Siêu, lập tức thôi không làm ồn nữa, cả người co lại, tựa hồ như một con chim sẻ đông lạnh, dựa vào người Vương Siêu.



Tô Tiểu Nguyệt sinh ra trong một gia đình quyền thế, đi tới đâu cũng là nhân vật vênh váo cao ngạo. Đứa bé trai này thì càng không cần phải nói, khẳng định là một tiểu bá vương. Nhưng hiện tại đứng trước sát khí của hai cao thủ Đan đạo tuyệt đỉnh này, rõ ràng lộ ra vẻ lung lay trước gió.



Bối cảnh gia đình luôn mang tới một cảm giác ưu việt trên tâm linh, mà khí chất do cảm giác ưu việt sinh ra có thể hồ lộng người bình thường, nhưng sao có thể so bì với cao thủ Đan đạo đã trải qua vô số máu tanh, chỉ vừa nổi giận thôi là có khí thế như oan hồn nhân mạng gào khóc rồi.



"Ồ? Các cậu từ chỗ tên lông mi dài đó học được bản lĩnh gì rồi, hôm nay ở đây phải chăng muốn động thủ với tôi? Có điều muốn động thủ cũng được thôi, nhưng đừng dọa trẻ con làm gì?"



Vương Siêu ngồi ung dung, chỉ tùy tiện xoa đầu đứa trẻ này. Đứa trẻ lập tức thoải mái hơn nhiều, lại nhảy nhót tung tăng, chỉ là không la hét ầm ỹ như lúc đầu nữa.



"Chú Vũ trông đáng sợ quá, cháu từ chưa thấy giờ chưa thấy bộ dạng đáng sợ như thế này của chú."



Cậu bé trai lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng là không xa lạ gì với Vũ Vận Long. Trong ấn tượng của đứa bé này, Vũ Vận Long còn bế nó, cho nó vặt râu, nhưng hiện tại lại trông rất đáng sợ, rất dọa người.



"Các cậu muốn động thủ thì tôi cũng không ngại động thủ ngay ở đây đâu. Động thủ trong đại nội, cũng là một chuyện rất hứng thú."



Vương Siêu vẫn nói rất chậm rãi.



"Tao rất hối hận vì ngày đó không theo Nguyên Nghi tới tổng hội Hồng môn, để mày nắm được cơ hội ngàn năm có một, ngày đó nếu tao và Vận Long cùng đi, mày sẽ không may mắn như vậy đâu."




Trên người nam tử này có khí tức quân nhân đậm đặc, hơn nữa bước chân cũng rất chuẩn xác, khí thế ngút trời, vừa nhin đã biết là loại cảnh vệ chính quy phi thường lợi hại.



"Đây là cảnh vệ của cha mẹ tiểu Bảo, khẳng định là nghe nói tiểu Bảo tới đây nên đi đón nó về." Tô Tiểu Nguyệt giải thích với Vương Siêu. "Cảnh vệ của tiểu Bảo người nào cũng rất lợi hại, thuật bắn súng của người dẫn đầu rất tốt, là cảnh vệ Trung Nam Hải, có có một biệt hiệu là Thương Thần."



"Là người dùng súng ư?" Vương Siêu sao có thể không nhìn ra, cảnh vệ vừa mở miệng đi tới, khớp xương của ngón trỏ to lớn, khuỷu tay rõ ràng là cường kiện hơn cơ nhục ở những chỗ khác, rõ ràng là thường nhấn cò súng và chịu lực giật của súng mà hình thành.



Trình Sơn Minh cũng có hiện tượng này.



Trình Sơn Minh tuy rằng tinh thông Bát Quái Chưởng, toàn thân chú ý tới sự cân đối, nhưng do dùng súng nhiều năm, sức giật, lực chấn động cường đại của súng khiến cho cơ thể khó tránh khỏi xuất hiện sự hơi mất cân đối của khí huyết.



Súng sở dĩ khác với những vũ khí lạnh khác chính là bởi vì lực lượng của tất cả các vũ khí lạnh đều phải tới từ chính bản thân của con người, ngời sử dụng thế nào thì binh khí động thế nấy. Nhưng súng thì lại khác, súng chỉ cần nhấn nhẹ còn súng là sẽ dẫn phát lực trùng kích cự đại của hỏa dược, cỗ lực lượng này không phải là trên người của bản thân mình.



Đây cũng là bản chất khác biệt giữa luyện súng với luyện vũ khí lạnh.



Kình của súng, là loại kình khác, mà kình của vũ khí lạnh lại hoàn toàn là kình của bản thân mình thêm vào.



"Giả thần giả quỷ?" Vương Siêu nghe thấy cảnh vệ này từ từ bước tới, không khỏi bật cười. Hắn từ trong lời nói của cảnh vệ này, nghe ra sự khinh thường đậm đặc của đối phương. Đây là một loại khinh thường của người chơi súng cực độ coi rẻ người luyện quyền pháp.



"Võ công có cao đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng được súng." Sáu cảnh vệ bước tới lạnh lùng nhìn Vương Siêu, trong miệng người dẫn đầu vừa rồi lại thốt ra câu khinh thường: "Người luyện quyền từ lúc nào lại xuống cấp đến mức giả thần giả quỷ để lừa gạt một đứa bé thế? Mở miệng ra là nhắc tới thần tiên, phi thiên độn địa, còn thực sự cho mình là thần tiên ư."



Cảnh vệ dẫn đầu nhìn Vương Siêu, mắt như kiểu từ trên cao nhìn xuống: "Tôi biết anh tên là Vương Siêu, là một cao thủ luyện võ. Hơn nữa vừa rồi còn nhận được sự tiếp kiến của gia gia tiểu Bảo. Nghe nói anh thổi một hơi có thể bắn nát bát sứ, lừa tiểu Bảo gọi anh là thần tiên thúc thúc ư?"



"Ồ? Tin tức này truyền ra nhanh thật đấy!" Vương Siêu nhướn mắt lên, nhìn cảnh vệ này, cũng hơi có chút kinh ngạc, có điều lại nghĩ lại. Cũng không có gì là lạ cả, khi ở phòng ăn, cũng có không ít nhân viên công tác của nội bộ, thấy Vương Siêu biểu diễn, họ đem chuyện này truyền ra ngoài cũng là hết sức bình thường.



Không tính hắn ở bên trong, cho dù là dân gian, cũng đã thường có lời đồn: "Nhiều năm trước, mỗi một cao thủ bên cạnh người lãnh đạo, tôi tự mắt thấy qua, có người một hơi thổi bay một con trâu."



Vương Siêu cũng cơ hồ có thể khẳng định, chuyện của mình, có lẽ trong nhiều năm sau này sẽ được truyền ra một cách thần hồ kỳ thần.



"Võ công tôi cũng biết, ma thuật tôi cũng biết. Võ công và ma thuật kết hợp lại, quả thức khiến người ta cảm thấy thần hồ kỳ thần. Trong lịch sử có biết bao người đã dựa vào cái này để giả thần giả quỷ. Một số khí công đại sư tôi cũng từng gặp, đều không phải là nhân vật lợi hại gì cả. Nếu ở thời cổ đại, dạng người như anh cũng có thể lừa được một số người, nhưng hiện giờ là xã hội hiện đại, anh còn muốn giả thần giả quỷ để lừa hậu đại của lãnh đạo ư?" Cảnh vệ đầu lĩnh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Siêu, nói ra những lời này.



Rất rõ ràng, một số người vô cùng phản cảm với loại khí công đại sư thích giả thần giả quỷ. Càng đứng nói đến chuyện Vương Siêu "lừa" một đứa bé trai gọi mình là "thần tiên thúc thúc".



"Ồ?" Vương Siêu nhìn cảnh vệ này: "Xem ra anh trước đây từng luyện võ, nhưng luyện không thành, đổi sang luyện súng. Thực sự cho rằng võ công có cao hơn nữa cũng không bằng được súng ư? Cũng được, tôi và anh tỷ thí một chút, xem xem súng của anh lợi hại thế nào nhé?"



"Tỷ thí thế nào." Cảnh vệ đầu lĩnh híp mắt lại.



"Nghe tiểu Nguyệt nói anh có biệt hiệu là Thương Thần đúng không? Ở đó có con chim, thế này đi, anh rút súng, tôi xuất thủ, tôi đảm bảo, trước khi đạn của anh bắn tới đó, con chim kia đã rơi vào tay của tôi rồi. Anh không bắn chết được nó."



Vương Siêu cười cười, chỉ vào một cao ma tước ở ngoài chục mét, dưới góc tường.



"Tâm như hỏa dược quyền như tử, linh cơ nhất động điểu nan phi? Đây chỉ là ví dụ trong quyền kinh mà thôi, chẳng lẽ thức sự có quyền đầu nhanh hơn tử đạn ư? Ha ha, vậy tôi hôm nay cũng muốn kiến thức một chút, xem xem cao thủ đệ nhất thiên hạ trong truyền văn là cái dạng gì? Có thực sự là thần hồ kỳ thần? Có thể thổ khí giết người? Phi kiếm khiêu hoàn? Tẩu xuất dương thần hay không?"



Cảnh vệ này nghe thấy câu nói tùy tiện của Vương Siêu, đột nhiên, thần tình cuồng ngạo vốn có chợt thu lại, biến thành vô cùng thận trọng, khác hắn thần thái khiêu khích vừa rồi. Hơn nữa ăn nói cũng rất có đạo lý, có mấy phần khí độ của cao thủ.



Đồng thời vào lúc này, năm cảnh vệ phía sau hắn cũng thay đổi thần thái khiêu ngạo hống hách của mình, ngược lại còn lộ ra một loại sát khí ngạo cốt lãnh tĩnh và nhàn nhạt mà chỉ có quân nhân ở trên chiến trường mới có.



Có điều, Vương Siêu lại không hề để tâm đến biến hóa của những cảnh vệ này, chỉ dùng tay chơi đùa với đứa bé trai tên là tiểu Bảo, mắt cũng từ trên người sáu cảnh vệ thu hồi lại, ngữ khí vẫn hờ hững: "Chim khó bay, chim khó bay, cái đó cũng phải xem là do người nào. Trên tay tôi, chim quả thực là không thể bay nổi, còn phi kiếm khiêu hoàn, tẩu xuất dương thần, cậu chắc là xem tiểu thuyết tiên hiệp nhiều quá rồi. Thương thần, thương thần, có thể có được cái biệt hiệu này, dẫu sao cũng có một chút bản sự, chắc không phải là hạng hư danh. Hơn nữa tôi nhìn cách ăn nói, thân thể của anh, chắc cũng từng luyện qua không ít quyền pháp, kiểu đi của anh là chính bộ, nhưng có sự kiên cường có sức mạnh của võ thức Thái Cực quyền, là theo Vũ Vân Long học đúng không? Ngoài ra, anh luôn giữ khí tức ở vị trí huyệt Dũng Tuyền tại lòng bàn chân, có ý cảnh hư phù điên đảo, lại là một loại thế của Bát Quái chưởng, xem ra võ công mà anh học cũng khá nhiều đấy."



Ánh mắt của Vương Siêu đối với quyền pháp, nếu nói là đệ nhị, thiên hạ không có ai dám nói là đệ nhất. Bất kỳ người luyện võ nào, hắn chỉ tùy tiện nhìn mấy cái là có thể nhìn ra cái mà đối phương luyện là công phu gì. Nhãn quan của hắn thậm chí có thể nhìn ra khí huyết của anh hiện tại rốt cuộc là thủ ở chỗ nào.



Khi mấy cảnh vệ này vừa bước tới, lời nói mang theo vẻ khiêu khích, nhưng Vương Siêu lại có thể nhìn ra, bọn họ bên ngoài thì thô tục, nhưng trong lòng lại rất nghiêm túc.



Ngay cả đám hoàn khố đệ tử, vừa tới đã dùng lời nói khiêu khích cũng không có nhiều, huống chi là cảnh vệ quân nhân cao cấp? Loại quân nhân có đẳng cấp giống như bọn họ, sớm đã học được sự lãnh tĩnh, sự khiêu khích ở bên ngoài chắc đều là dùng để làm địch nhân lơ là.



Loại mánh khóe vặt vãnh này, sao qua nổi mắt dạng cao thủ như Vương Siêu.



Rất rõ ràng, nghe thấy ngữ khí của Vương Siêu, sáu cảnh vệ này cũng minh bạch điều đó. Ngữ khí lúc trước của mình giống như là trẻ con đang diễn trò trước mặt người lớn, cho nên lập tức lộ ra khí chất chân chính của mình.