Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 46 : Trung ương quốc thuật quán đích kiếm thuật
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Kẹt…! Trong lúc vừa Vương Siêu buông xuống, cửa được đẩy ra, Trương Đồng cầm một cái bình giữ nhiệt lớn đi vào, đưa mắt ra hiệu cô gái y tá.
Cô gái y tá kỳ quái nhìn Vương Siêu, tựa như hắn là trai bao vậy, chớp chớp hai mắt đi ra ngoài. Khiến cho Vương Siêu khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn giải thích, nhưng ngẫm lại thì không cần, vì vậy cũng chỉ cười nhẹ mà thôi.
"Có khỏe được chút nào chưa? Một nhát đao trên lưng cậu hôm qua, bác sĩ nói thiếu chút nữa là đã tổn thương đến thần kinh xương sống. Nếu tổn hại nghiêm trọng, nửa người trên sẽ bị tê liệt, cả đời nằm trên giường" Trương Đồng ngồi xuống một cái ghế bên giường, mở bình giữ nhiệt ra, từng tầng từng tầng một bày ra thức ăn cùng canh đặt ở trên bàn.
"Bây giờ đã khá hơn nhiều, hơn nữa hôm qua tôi cũng không sao mà, bác sĩ luôn nói khoa trương lên để dọa người, sau đó bảo người ta xuất thêm tiền. Không tin tưởng bọn họ là tốt nhất" Vương Siêu ngồi dậy, cử động nhẹ thân thể cùng cánh tay, cảm giác cũng không đau đớn như khi vừa mới tỉnh dậy.
"Vậy cũng được" Trương Đồng lộ ra nét cười ôn nhu nhã nhặn, sau đó lấy ra hai chiếc đũa, đưa cho Vương Siêu: "Đây là đồ ăn có tác dụng chữa bệnh do ta đặc biệt bảo người làm, còn có gà ác hầm thuốc, thân thể của cậu vốn cũng rất tốt, hẳn là không yếu đến nỗi chịu không nổi đồ bổ".
Vương Siêu vừa nghe, cũng cảm thấy có chút đói bụng, gật đầu, cầm lấy chiếc đũa thử một miếng, "Ừm, mùi vị không tệ" Sau đó như gió cuốn mây trôi quét dọn sách sẽ ba món ăn cùng một chén canh ở trên bàn.
Trương Đồng sau khi thấy Vương Siêu ăn xong, lại bảo ý tá vào, dọn dẹp chén cùng bình giữ nhiệt đem ra ngoài.
"Được rồi, để chiếc đũa lại" Trương Đồng sau khi thấy y tá thu dọn xong, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói.
Sau khi y tá ra ngoài, Trương Đồng đi tới vòi nước, rửa sạch chiến đũa, rồi tự mình cầm một cái, đưa cho Vương Siêu một cái.
Hai người đâm qua đâm lại, phản ứng đều phi thường nhanh nhẹn, bất quá rốt cuộc là Vương Siêu thể lực tốt hơn, đánh một hồi, Trương Đồng có chút mệt mỏi, khuôn mặt hồng lên, cổ tay chậm đi một chút, nhưng Vương Siêu đã trầm mê, chiếc đũa chợt đâm ra, như tiềm long thăng thiên, đánh rơi chiếc đũa của Trương Đồng.
Trương Đồng kinh ngạc la lên, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, tránh đâm trúng.
Nhưng nàng chưa kịp lui lại, dưới chân vừa rồi do rửa đũa đã dính nước, nàng lại mang giày cao gót. Vừa đứng lên đã bị trợt té, thân thể lập tức ngã ra phía sau, mắt thấy đã sắp ngã xuống đất rồi.
Bất quá nàng rốt cuộc cũng đã luyện qua công phu, lập tức thân thể đảo về phía trước, ngã nhào vào Vương Siêu đang ở trên giường.
"A a a…!" Vương Siêu bị đè như vậy, động trúng vết thương toàn thân đau muốn chết được, thiếu chút nữa đã gào to lên.
Ngay lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa bị đẩy mạnh ra, một thanh âm truyền vào, "Vương Siêu, cậu bị thương ra sao rồi, mà sao lại bị thương. Với công phu của cậu, còn có thể bị thương sao?"
Người vào chính là Chu Giai.
"Cậu… các người… các người làm gì vậy?" Chu Giai thấy một màn đẹp mắt này, hai mắt phảng phất như chuông đồng, miệng mở ra, ngón tay run rẩy, cứ như là bị trúng gió vậy, "Ban ngày ban mặt ở trong bệnh viện mà…"