Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 48 : Cân cốt yếu tùng, bì mao yếu công

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Cuộc sống nửa tháng kế tiếp, Vương Siêu sống phi thường thoải mái, Trương Đồng mỗi ngày đều đem thức ăn tới, sau khi cơm nước xong thì hai người vẫn như trước dùng chiếc đũa làm kiếm, công kích lẫn nhau. Điều này khiến cho cổ tay cùng ngón tay của Vương Siêu càng ngày càng linh hoạt, cũng không bởi vì bị thương khong hoạt động lâu mà cứng người.



Hai người đấu với nhau nửa tháng, Vương Siêu cũng dần dần học hết mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng. Cũng muốn đem kiếm thế dung nhập vào trong quyền thuật, lấy ngón tay của mình làm kiếm, mỗi ngày đều vắt óc, trong khi ngủ cũng hoa chân múa tay.



Dần dần, Bát quái, Hình ý, Thái Cực ba môn công phu trong đầu Vương Siêu, càng ngày càng biến hòa thành một thể. Mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng cũng dường như đã liên kết lại, đem ba thứ này xâu chuỗi lại với nhau.



Bất quá đối với tình huống như vậy, Vương Siêu cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì năm đó kiếm thuật cảu Trung ương quốc thuật quán Lý Cảnh Lâm, vốn cũng đã tụ tập các cao thủ quốc thuật lại, cùng thử tay, đúng kết ra tinh hoa võ thuật.



Năm đó Trung ương quốc thuật quán, Lý Cảnh Lâm cùng "Thiên hạ đệ nhất thủ" Tôn Lộc Đường, Dương Lộ Thiền Dương Trừng Phủ, Bát cực tông sư Lý Thư Văn cũng đều nghiên cứu qua, bên trong kiếm thuật vốn cũng có những thứ của các vị tiền bối này.



Trương Đồng chỉ có kiếm thế, cũng chưa luyện tập sâu vào. Nhưng những kiếm thế tưởng chừng đơn giản này, lạc đến tay người có tâm như Vương Siêu, có tác dụng không thua gì một chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng.



Phụp phụp! Phụp phụp! Vương Siêu dùng ngón tay làm kiếm, vận dụng hai thế gạt phạt, cong tay bắn ra, cũng phát ra tiếng xé gió trong không khí.



Vương Siêu bất giác dùng ngón tay búng vào tách trà bằng sứ trắng đầy nước ở trên bàn.



Cảng, cả tách trà vỡ ra, phần làm mấy mảnh, nước bên trong bắn ra đầy người Vương Siêu.



"Công phu minh kình đã luyện đến ngón tay rồi".



Vương Siêu trong lòng vui vẻ, nhìn thấy chỉ lực mình phóng ra, lại có thể đánh bể ly trà, trong lòng vui mừng, nhưng sau một khắc thì ngón tay cũng thấy đau đớn, vội vàng nhìn lại, phát hiện trên móng tay bị tụ máu. Hiển nhiên là do phát búng ngón tay vừa rồi tuy là bể tách trà, nhưng lực phản chấn cũng làm cho ngón tay bị thương.



"Ngoại môn gân cốt da còn chưa luyện đến nơi đến chốn, da đồng xương sắt, vẫn còn kém xa. Năng lực kháng đòn còn chưa đủ, cái này cũng không có cách nào khác, ta mới luyện hai năm, mặc dù ngồi nằm đều theo quyền ý, đi theo quyền thần, một ngày thời gian luyện tập gấp ha ba lần người bình thường, nhưng rốt cuộc cũng chỉ ngang với người ta luyện năm sáu năm mà thôi".



Sau nửa tháng dưỡng thương, Vương Siêu thân thể đã bình phục hoàn toàn, hơn nữa cũng trắng trẻo sáng lán hẳn ra, chỉ là trên cánh tay, vai lưng đều để lại những vết sẹo dữ tợn, chạy từ trên xuống dưới cứ như là một con rết vậy.



Vốn Trương Đồng đề nghị làm phẫu thuật cấy ghép da, nhưng Vương Siêu kiên quyết không đồng ý, biết bản thân nội gia công phu nếu như đạt tới trình độ ám kình, da lông dựng lên, nội kình phóng ra ngoài, có thể đem vết sẹo hoàn toàn xóa sạch.


Các danh gia quyền thuật thời xưa, khi chạm tay nhau, trong lòng cũng sẽ có kết quả sơ bộ, cho nên cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Nhưng như vậy cũng lại tạo nên lời đồn, nói võ thuật Trung Quốc, chỉ động khẩu, không động thủ. nguồn TruyenFull.vn



Con người như dòng nước, nóng lạnh tự biết. Nếu như phải động thủ mới phân cao thấp, đó là quyền thuật cấp thấp.



Quyền thuật Trung Quốc, hễ đã tỷ thí thì không còn là phân cao thấp nữa, mà là phân sinh tử. Sinh tử là đại sự, mỗi người đều phải thận trọng.



"Cháu luyện mấy năm rồi?" Lão nhân buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu.



"Tháng mười hai năm trước bắt đầu đứng mã bộ, đến nãy đã hai năm lẻ nửa tháng" Vương Siêu nói.



"Hai năm!" Lần này đến lượt lão nhân kinh ngạc: "Sư phụ của cháu là ai?"



"Quyền thuật sư phụ của cháu nước không quá đầu gối. Nhưng chỉ dạy cho cháu một năm rồi đi, cháu cũng không biết người đã đi đâu. Sau đó là bản thân tự luyện".



"Nước không qua đầu gối! Đây là đirnh điểm của hóa kình!" Lão nhân ngẩn ra một chút, "Không ngờ đến bây giờ còn có người công phu luyên đến cảnh giới như vậy! Chẳng lẻ ta đã già? Ta thật đã già!" Lão nhân hình như rất biết quy củ trong chốn võ lâm, cũng không tiếp tục hỏi nữa.



"Người tuổi trẻ, cháu luyện cũng không tệ, mới hai năm, đã luyện tới minh kình. Mặc dù sư phụ của cháu là cao nhân, nhưng đồ đệ cũng phải có cố gắng cùng thiên phú mới có thể luyện được như vậy".



Vương Siêu lắc đầu: "Cháu hiện tại cảm thấy rất tệ, khi cùng người khác đẩy tay, luôn làm không được tới bước vô ý mà động, tự nhiên bộc phát".



"Tự nhiên bộc phát" Lão nhân nói một câu, lại lần nữa đánh giá Vương Siêu: "Cháu muốn biết nguyên nhân phải không?"



"Đương nhiên là muốn biết" Vương Siêu đứng thẳng người.



"Trong quyền kinh có nói: Gân cốt phải thả lỏng, da lông cũng phải tấn công, liên thông xâu chuỗi với nhau, tinh thần bên trong trống rỗng" Lão nhân nói: "Lông của cháu có thể dựng lên, lỗ chân lông cũng gồ lên như sắt, công phu dưỡng khí đã có hỏa hầu. Nhưng cái này cũng chỉ làm được tới bước Bì mao yếu công, khi đối địch, gân cốt của cháu cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Luyện quyền, quan trọng nhất là phải có âm dương động tĩnh, giống như là khối cầu bằng chì bọc thủy ngân, bên trong lỏng bên ngoài cứng, tự do đóng mở, dưỡng thành dương hỏa âm phù, khi lâm trận giết địch, mới có thể tự nhiên bộc phát, vô ý mà động, so với người khác vĩnh viễn nhanh hơn một bước".



"Quả cầu thủy ngân thì ra còn ẩn chứa ý nghĩa này" Vương Siêu đột nhiên hiểu rõ.