Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 480 : Lời mời (hạ)
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
"Có bằng hữu từ phương xa tới, không phải rất cao hứng ư?"
Thấy Liễu Viên Phi, Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận bốn người hiện ở trong tầm mắt, người trung niên trên đầu quấn nhiều lớp vải bố trắng, làn da trắng như tuyết luyện, không biết là người nước nào, ánh mắt cũng không động. Chỉ thấy mở miệng, dùng tiếng Trung chính gốc trầm trầm bổng bổng nói ra một câu cổ ngữ kinh điển.
"Người này, rất cao ngạo, nhưng xem ra cũng không phải là nhân vật đơn giản, không thể tưởng được ở nơi hoang dã này cũng có thể xuất hiện cao thủ. Sư phó quả nhiên là nhìn xa trông rộng, trên thế giới này cao thủ ẩn tàng tuy rằng rất ít, nhưng chung quy lại là vẫn có."
Hoắc Linh Nhi nhìn người trung niên này, rồi lại nhìn người trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn, trong lòng chợt hiện ra rất nhiều cảm xúc, sau đó lập tức dập tắt, đem tinh thần đề thăng tới trình độ sung mãn.
"Chu tiên sinh, lần giao thủ mười ba năm trước của chúng ta, ta chính vì lần thất bại đó mà sau khi trở về, luôn hết lòng lo lắng, rốt cục cũng đột phá được tầng chướng ngại cuối cùng, bước vào đan đạo, tiến vào nhóm thần tiên lục địa. Mà sau khi bước vào đan đạo, ta lúc nào cũng nhớ tới Chu tiên sinh, muốn lại cùng ngươi giao thủ, nhưng mà ngươi lại mai danh ẩn tích suốt mười ba năm, khiến cho cuộc sống của ta vô cùng tịch mịch, không thể tưởng được, hôm nay lại có thể gặp ngươi, thật sự là ông trời không phụ người có lòng."
Liễu Viên Phi là cao thủ đứng đầu Đại Quyển bang, được xưng là "Phi Thiên Thần Viên", tiếng tăm lừng lẫy, chính là nhân vật uy chấn toàn bộ Bắc Mĩ, tại ánh mắt đầu tiên sau khi nhìn thấy người trung niên này, đột nhiên toát ra một tia thần thái hưng phấn.
"Ta không nhận ra ngươi." Người trung niên lẳng lặng nói.
"Sao?" Liễu Viên Phi tiến lên từng bước, ánh mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén, cười ha ha, "Không thể tưởng được Chu tiên sinh đã quên ta nhanh như vậy, nhưng mà ngươi hình như cũng hơi quá cao ngạo đấy. Ta nhớ rõ mười ba năm trước, chúng ta tương phùng ngõ hẹp, giao thủ hơn mười phút, ngươi mới thắng hiểm ta một đòn, lại không còn lực truy kích ta, làm cho ta thong dong rời khỏi. Ta tin rằng, lần đó, cũng là lần giao thủ mà Chu tiên sinh cả đời khó quên được, như thế nào lại không nhớ ra ta?"
"Kính hoa thủy nguyệt, quá bất lưu ngân" (Bóng hoa trong gương, bóng trăng trong nước, qua đi không để lại dấu vết) Người trung niên nhìn Liễu Viên Phi, trong ánh mắt không có một chút cảm giác quen thuộc, tựa như cũng không phải là cố tình, mà là thực sự quên. "Ta thật sự không nhớ ra ngươi, nhưng nhìn hình dáng của ngươi hiện tại, thật sự là một cao thủ, chắc chắn sẽ không nói lời dối trá, nếu nói rằng đã cùng ta giao thủ, vậy khẳng định là đã thật sự cùng ta giao thủ."
"Một đời người, có rất nhiều sự việc, nếu đều để lại dấu ấn trong lòng, thế nào cũng sẽ sinh ra cảm xúc vui giận yêu ghét, mà sinh ra cảm xúc, nhất định sẽ làm hao phí tinh thần của con người. Đạo gia gọi là "thái thượng vong tình", Phật gọi là "không tính", đều chỉ những người không đem tinh thần giới hạn lại, mà hao phí vào những cảm xúc vui giận yêu ghét. Ngươi tuy rằng đúng là cao thủ, nhưng đối với một việc lại nhớ mãi không quên, dường như cũng không làm được điều này."
Người trung niên nói chuyện chậm rãi thong thả, thanh âm lại vang vọng toàn bộ cánh rừng. Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận đều nhíu mày, bởi vì bọn họ cảm giác được lỗ tai của mình đang vang lên ong ong.
Có thể thấy được, âm thanh mà người trung niên này phát ra rất nặng. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, trên những nhánh cây của cánh rừng xung quanh, có không ít chim chóc nhiệt đới đang đậu, nhưng lại không chịu một chút ảnh hưởng nào khi thanh âm của hắn vang lên, mà vẫn ở trên cây nhảy qua nhảy lại như cũ, vô cùng sinh động.
"Người này, cùng cảnh vật xung quanh, đã hòa hợp thành một thể." Ánh mắt Hoắc Linh Nhi híp lại càng lúc càng gắt gao, giống như mắt mèo lúc giữa trưa, ánh mắt thành một đường thẳng.
"Ha ha ha ha, ngươi đừng hòng dùng ngôn từ để lay động ta. Chúng ta đều là người từng trải, toàn bộ lời ngươi nói cũng chỉ dùng để lừa gạt trẻ con mà thôi." Liễu Viên Phi dù sao cũng là cao thủ đan kính, sao có thể bị những lời dối trá làm cho tâm tình dao động, người trung niên vừa mới nói xong, hắn đã cười ha hả lên.
Hai vị cao thủ, tuy rằng là chưa giao phong, nhưng trong lời nói cũng đã bắt đầu giao phong rồi.
Lời nói của người trung niên này đích thực là cao thâm, có một loại khí chất mê hoặc lòng người, chỉ nói dăm ba câu là có thể khiến cho khí thế của một cao thủ tan rã đến không còn một mảnh.
"Chuyện ngày xưa, ta cũng đã ném đi sạch sẽ rồi, cho dù là chuyện ngày hôm qua cũng không nhớ rõ, cũng không nói lại làm gì, bây giờ chỉ nói chuyện bây giờ. Nghe nói một người trẻ tuổi là Vương Siêu muốn mời ta tới?" Người trung niên đối với việc lời nói của mình chẳng những không dao động được cảm xúc của Liễu Viên Phi, ngay cả sắc mặt, tâm tình của cô gái trẻ tuổi bên người hắn cũng không thay đổi chút nào, thì hơi hơi nâng ánh mắt lên một chút.
"Không sai." Hoắc Linh Nhi tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trung niên này, "Sư phó của ta tổ chức đại hội võ đạo lần đầu tiên, để cho thiên hạ anh hùng có một võ đài để đua tranh, nhưng vì sợ thương vong quá nhiều, nên trước tiên mời thiên hạ anh hùng mở một cuộc họp mặt nhỏ, ngài tuy rằng đã mai danh ẩn tích nhiều năm, nhưng được cho là anh hùng, vì thế, ta cùng Liễu tiên sinh, Bạch tiên sinh, Mai tiên sinh tới mời ngài đến Nam Dương Đường môn tụ hội vài ngày."
"Vương Siêu kia uy phong thật là lớn, mời thiên hạ anh hùng tụ họp vài ngày?" Đúng lúc này, người trẻ tuổi ngồi bên cạnh người trung niên đứng lên, hơi hơi lắc mình, đã xuống dưới lầu gỗ, bất ngờ là ngôn ngữ của hắn dùng lại là tiếng Trung.
Lầu gỗ cao tới hai thước, hắn nhấc chân là lên, nhấc chân là xuống, nhẹ nhàng như đi dạo, đơn giản như lên bậc thang vậy. Hơn nữa trong cảm giác của Hoắc Linh Nhi, thời điểm người này tùy ý đi xuống, máu trên người chấn động cực kỳ nhỏ, giống như là không có chuyện gì vậy. Thế này đủ thấy được công phu rất thâm hậu.
"Thế tức là muốn nói, hai vị sẽ không đi."
Hoắc Linh Nhi nhìn thanh niên này đi xuống, khoanh hai tay, lạnh lùng nở nụ cười nói một tiếng.
"Đương nhiên sẽ không chấp nhận lời mời của các ngươi, nhưng mà ta hiện tại đã nhìn ra, chúng ta không tiếp nhận, các ngươi chuẩn bị động thủ cưỡng ép mời chúng ta đi?"
Người trẻ tuổi cười lạnh với Hoắc Linh Nhi, cũng không tức giận, chỉ trả lời với một nụ cười trào phúng.
"Đó là đương nhiên." Hoắc Linh Nhi nói, "Các ngươi là những nhân tố không chịu yên ổn, cũng là cao thủ, nếu đã là cao thủ, tất nhiên sẽ có ngạo cốt, trước khi chúng ta tới, đương nhiên là đã có chuẩn bị thủ đoạn cưỡng chế để mời hai vị."
Hoắc Linh Nhi đương nhiên hiểu rõ ràng, hai thầy trò cao thủ ẩn tàng này, khẳng định sẽ không có chuyện không nói câu nào, đã ngoan ngoan tới Đường môn làm khách.
Ngẫm lại đạo lý này cũng đúng, một cao thủ ẩn tàng, cùng Đường môn vốn không quen không biết, nhân vật lợi hại tới mức có thể chuẩn bị tại đại hội võ thuật diễn ra sẽ giết chóc làm náo loạn, làm sao có thể nghe Đường môn nói một câu đã ngoan ngoan đi tới tổng bộ của đối phương làm khách.
Đổi lại là Hoắc Linh Nhi, nếu trên thiên hạ đột nhiên xuất hiện một nhân vật lợi hại mời nàng đi làm khách, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý, cho dù người đó có lợi hại chăng nữa, cũng phải liều mạng ngươi chết ta sống.
Nhưng mà Hoắc Linh Nhi cũng hiểu được ý tứ của Vương Siêu, mời cao thủ ẩn tàng trên thiên hạ tới Đường môn, phần lớn ý tứ là tiêu trừ những nhân tố không ổn định, mà một ý tứ quan trọng khác là sớm làm nóng người.
Kế hoạch hiện tại của Vương Siêu, cũng có thể nói là mở màn trước giờ đại hội võ đạo khai mạc.
Trong cuộc điều tra cao thủ thần bí, đôi thầy trò này đã bị Vương Siêu nhấn mạnh chỉ ra, có thể thấy rằng đích xác là có bản lãnh thật sự, bằng không, cũng sẽ không để cho đại lão Liễu Viên Phi phải tới.
Hoắc Linh Nhi, sau khi tới nơi, đã chuẩn bị rất tốt cho việc giao thủ.
"Rất tốt! Rất tốt!" Người trẻ tuổi gật gật đầu: "Xem ra trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi. Được, được, ngươi gọi là Hoắc Linh Nhi hả, ta đã từng nghe nói qua. Đường môn các ngươi gần đây quá cuồng vọng, cuồng vọng tới mức có chút không biết thiên hạ anh hùng là gì, vốn sắp tới, ta muốn khi đại hội võ đạo diễn ta sẽ cho các ngươi một sự kinh hỉ, nhưng hiện tại các ngươi lại đột nhiên tìm tới cửa. Hoắc tiểu thư, để ta cho ngươi một hồi ức suốt đời khó quên, nhớ cho kỹ, tên tiếng Trung của ta gọi là Dư Phong.
Người trung niên này cách xa hơn ba mươi thước, một đòn đâm tới, một roi dữ dội đánh tới, đột nhiên giống như bóng đè, đem Hoắc Linh Nhi trấn trụ, không thể né tránh, cũng không thể trốn.
Bởi vì trong cảm giác của Hoắc Linh Nhi, né tránh kiểu gì, cũng đều yếu ớt vô lực!
Lực một roi này, cường đại như thế! Uy mãnh như thế!
"Hây!"
Tại thời điểm nguy cơ như chỉ mành treo chuông! Toàn lực tinh thần cảnh giới của Hoắc Linh Nhi đã đề tăng tới đỉnh, không trốn không tránh, toàn lực bổ ra một đao.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận cũng đồng thời cảm giác được Hoắc Linh Nhi đang nguy hiểm, hai người đồng thời xuất đao!
Keng! Keng! Keng!
Ba đao đồng thời bị cắt thành mấy đoạn!
Là bị cây roi sắt to va chạm cắt thành mấy đoạn.
Ba đại cao thủ hóa kính đồng thời ra một đao, đều bổ vào trên đầu roi sắt, nhừng toàn bộ đều bị roi sắt thoáng cái đánh tan.
Một roi cùng lúc đánh nát vũ khí của ba đại cao thủ hóa kính, người trung niên xoay người đánh một roi, đánh vào thân đao của Liễu Viên Phi đang định đánh lén đằng sau.
Liễu Viên Phi dù sao cũng là cao thủ đan kính, hắn muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng như vậy.
Liễu Viên Phi bổ nghiêng đao, dọc theo thân roi đi qua, ánh mắt của người trung niên căng thẳng, cổ tay bạo chấn ba cái, một đầu cây roi đột nhiên lắc lư ra ba ảnh, như là một cây đinh ba.
"Quỷ Dạ Xoa Tiên?"
Trong lòng Liễu Viên Phi chợt hiện lên tên của một tiên pháp, "Nếu ta đem Bạch Viên Giáp Cương côn của ta tới, thật ra có thể liều mạng, nhưng mà hiện tại..."
Ý niệm hiện lên trong đầu hắn, đao trên tay thu lại, đứng ở phía trước Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận.
Hoắc Linh Nhi, Bạch Tuyền Di, Mai Thiên Vận vào lúc Liễu Viên Phi vừa đứng xuống, phân ra sắp xếp theo hình quạt, đúng là một trận thế nửa vây.
Ý thức chiến đấu của bọn họ đều nhạy bén phi thường, giờ phút này nhìn như hai đôi cánh, tạo thành hai cánh bảo vệ cho Liễu Viên Phi.
Thấy trận thế như vậy, người trung niên thoải mái nhanh chóng thu roi, cũng không tiến công, chỉ dùng đôi con ngươi nhìn thẳng bốn người này.
"Võ thuật của các ngươi cùng lắm chỉ như thế này, thiên hạ anh hùng cũng không phải chỉ có ở bề nổi, tại đại hội võ đạo, sẽ lại cho các ngươi biết thiên hạ cao thủ rốt cuộc nhiều thế nào."
Người trung niên nhìn bốn người Liễu Viên Phi, nói xong một câu, thân thể một bước lui về phía sau, chân cũng đã đạp lên đại thụ, đột nhiên lấy tốc độ còn nhanh hơn Dư Phong biến mất không thấy đâu!
Một người một roi, đối mặt với ba đại cao thủ hóa kính, một vị tuyệt đỉnh đan kính, vẫn bình tĩnh, lúc nào cũng như đi dạo trong sân, tuy rằng đúng là cậy vào uy thế của roi sắt, nhưng là đủ để biểu hiện ra thực lực tuyệt đỉnh!
"Binh khí Bạch Viên Giáp Cương côn của ta không mang đến, để hắn chiếm tiện nghi về vũ khí, không cần đuổi theo, người này thật sự là lợi hại! Bất quá hắn chống lại bốn người chúng ta, đúng là không nắm chắc, cho nên phải trốn, nhưng mà hắn rất quen thuộc đại hình, quanh năm nhảy nhót trong rừng cây, chúng ta đích xác là không thể mời hắn đến Nam Dương." Liễu Viên Phi nhắm mắt lại nói.
"Phong tỏa những tuyến đường bên ngoài Sri Lanka, ta phải cho sư phụ biết." Hoắc Linh Nhi lạnh lùng nói.
Nửa tiếng sau, tin tức về người trung niên đã truyền ra ngoài.
Hai vợ chồng Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến ở Trung Đông đi mời một vài cao thủ ẩn tàng khác cũng đã nhận được tin tức này.
"Lại có thể có cao thủ ẩn tàng như vậy?" Trần Ngả Dương nhíu mày.
Cùng lúc đó, Nghiêm Nguyên Nghi đang thăm dò trên đất Ấn Độ cũng nhận được tin tức này: "Anh hùng thiên hạ, quả nhiên còn có những người đang ẩn nấp."
Ở Nga, Phong Thái đang xem đồng hồ của chính mình:" Liễu Viên Phi, còn có Mai Thiên Vận, Bạch Tuyền Di, Hoắc Linh Nhi mời một người thế lực không lớn cũng không mời đến được?"
Nam Dương Đường môn, Vương Siêu ngồi trên ghế, lẳng lặng nghe tiến triển của sự tình, sau khi nghe xong, chuyển thân đứng dậy.
"Lại có thể có cao thủ ẩn tàng không tiếp nhận lời mời của ta, không thuận theo ta?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vương Siêu rời khỏi ghế.
Rốt cuộc cũng tới thời điểm thiên hạ đệ nhất cao thủ Vương Siêu ra tay.