Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 489 : Tranh đoạt vị trí thứ năm trong thiên hạ
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
Sự tình rung động vô cùng!
Lần này Đường Môn mời cao thủ ẩn tàng khắp nơi trong thiên hạ cùng hội tụ, đã xảy ra một loạt những biến hóa có phần hài hước. Vốn là Vương Siêu cho rằng cứ như thế này hẳn là không có tuyệt đỉnh cao thủ ở trong này, nhưng lại không ngờ rằng, thật sự còn có cao thủ ẩn tàng tàng ở trong này. Hơn nữa lại ẩn nhẫn như vậy! QUan trọng là người này còn biết một số thủ đoạn che dấu, ngụy trang bản thân, có thể làm cho Vương Siêu trong khoảng thời gian ngắn không thể khám phá ra được. Giấu diếm được tai mắt của Vương Siêu là khó khăn tới cỡ nào?
VỚi cảnh giới của Vương Siêu hiện giờ, vô luận là thính giác hay là khứu giác, hay là thị giác, và độ mẫn cảm của thân thể cùng với tri giác đều đạt tới một loại cảnh giới thần diệu không lường được.
Vô luận là cao thủ như thế nào ở trước mắt hắn, chỉ cần hắn dùng ánh mắt khẽ quét qua là có thể phát hiện ra trong thân thể đối phương về thính giác, nhịp tim, mạch đập, sự vận động của nội tạng....v..vv Những dấu hiệu của hoạt động.
Dù là cao thủ như Chu Minh bị ánh mắt của Vương Siêu quét tới, khí huyết tuần hoàn trong cơ thể, tự lực trước khi phát kình, sự vận chuyển, đều không thoát khỏi được cảm giác của Vương Siêu.
Đừng nói là người, cho dù là một con kiến, Vương Siêu cũng có thể nhìn ra được quỹ tích vận động trong cơ thể của nó.
Nhưng lần này, lão đầu này, không! Phải nói là người trung niên này lại lại có thủ đoạn ngưng tụ khí huyết ẩn tàng sức sống vô cùng cao thâm. Giấu diếm được cả tai mắt của Vương Siêu. Thủ đoạn như vậy, hẳn là đạt tới mức tận cùng rồi!
Cảnh giới của Vương Siêu, đã minh tâm kiến tính, cảm giác đối với thực lực chân chính đều không có sai lầm. Dùng thuyết pháp kinh điển thời cổ đại mà nói thì chính là: Ánh mắt của hắn như thiên dã bất thác, nhưng mà người kia lại có thể che mắt hắn trong một khoảng thời gian!
Đương nhiên, một phần là do hôm nay người ở đây quá nhiều, có hơn bốn mươi người, Vương Siêu đảo quá liếc lại cũng khó mà có thể nhìn thấu triệt toàn bộ.
Nhất là nhân vật thần bí này ẩn dấu vô cùng tốt. Ngay cả nói chuyện cũng dùng Thần ngữ, ánh mắt cũng ít khi nhìn Vương Siêu. Nhất cử nhất động đều cẩn thận cô cùng, không hề để lại dấu vết. Dưới tình huống như vậy, tất nhiên Vương Siêu sẽ chỉ cho rằng lão là một cao thủ thế hệ trước, giờ đây đã già yếu, giống như là Tiểu Vũ Thần Chu Bỉnh Lâm. Người này che dấu chiếm hêt cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa, tất nhiên che dấu rất thuận lợi.
Nếu vừa rồi khí huyết của lão không chấn động khiến cho Vương Siêu cảm ứng được, thì hẳn là hôm nay dù tới khi rời đi thì 80 % là không bị Vương Siêu phát hiện.
"Tốt! Tốt! Tốt! Có thể làm cho ta nhìn không ra, thật là không thể tưởng tượng nổi!" Vương Siêu nhìn thấy lão đầu này biến hóa trong nháy mắt. Làn da trên người dần trở nên căng thẳng, trở nên có sức sống, tràn ngập sinh mệnh lực. Tất cả già yếu đã trôi đi đâu hết, cả người trẻ lại hơn mười tuổi. Từ một lão nhân già yếu trở thành một người có khí chất phi dương bạt hỗ ( làm mưa làm gió). Như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
"Pháp nhãn của Vương Siêu tiên sinh quả nhiên là không kém, ta tu luyện chính là Khô Thiền. Quả thật là nếu ta động thủ, đứng trước mặt ngươi thì không thể che dấu được. Nhưng mà hôm nay ta sơ hở để lộ thực lực bị ngươi phát hiện buộc phải đi ra, không động thủ cũng không được".
Nhạc Bằng nghe thấy Vương Siêu nói lão tu luyện Khô Thiền, trong nội tâm cũng bội phục sự hiểu biết phong phú và sự giải thích thấu triệt về quyền pháp của Vương Siêu,. Nhưng mà, trong lúc nói chuyện lão lại không có nửa điểm e sợ, mà vẫn ngạo nghễ như trước, tiến lên chủ động khiêu chiến! Hoàn toàn khác hẳn với thái độ ẩn nhẫn lúc nãy.
Trong khi lão nói thì tiến từng bước dài bước tới, đi về phía cửa chính của đạo trường quốc thuật! Mỗi bước in xuống nền thành một dấu chân.
Vương Siêu quan sát: Từng bước chân của lão tràn ngập khí thế, quần áo chấn động, không nhịn được mà chậm rãi gật đầu: "Trước khi bị phát hiện, ngươi cẩn thận vô cùng. Tuyệt đối không mạo muội mạo hiểm, không hề có ý nghĩ thử vận may. Nhưng mà một khi sự tình đã chuyển biến, lập tức trở nên ngạo nghễ, khí tức hùng bá tỏa ra bốn phía! Có can đảm đối mặt với tất cả. Đây là hai diện mạo hoàn toàn bất đồng, được ngươi thể hiện rất hoàn mỹ, chỉ với hành động đó, ngươi cũng đã đủ được xưng là anh hùng! Cao thủ trong thiên hạ thì hẳn là ngươi xếp trước vị trí thứ mười".
"Ồ, bài danh cao thủ trong thiên hạ? Ta chỉ đứng trước vị trí thứ mười sao? Ta cho là ta ở trước vị trí thứ năm, hơn nữa, ta còn muốn làm cho vị trí của ngươi lung lay." Bước chân của Nhạc Bằng đạp lên cưa lớn của đạo trường quốc thuật, cũng không có đi tới, mà ngừng lại, cười lên nói lớn.
"Hừ!" Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Hồ nước sâu một thước làm sao giấu được Giao Long? Ta có điều thắc mắc, phạm vi của các ngươi nhỏ như vậy làm sao có thể ẩn giấu được một cao thủ như ngươi! Vương Siêu không thèm để bụng, nhưng ngươi bụng dạ khó lường, ẩn dấu thực lực, như vậy thật là đáng giết".
"Nghiêm Nguyên Nghi, trong cao thủ thiên hạ, ngươi hẳn là xếp hạng thứ năm đúng không". Nhạc Bằng lại cười ha ha: "Danh tiếng của các ngươi quá lớn, ta đây là dã nhân ở nơi rừng núi, mà cũng nghe danh như sấm bên tai, đệ nhất bảo tọa thuộc về Vương Siêu; đệ nhị và đệ tam thuộc về Trường Mi cùng Đường Tử Trần của Đường Môn; Đệ tứ bảo tọa hoàn toàn xứng đáng với Ba Lập Minh. Mà ngươi ngồi ở vị trí thứ năm, ta cảm thấy không xứng đáng. Nước sâu một thước quả thật không giấu được Giao Long, nhưng mà giấu được Chân Long thì lại có thể, lớn thì bay lên tận chín tầng trời, nhỏ thì ẩn nấp trong huyệt động. Vì sao ta lại không thể ẩn giấu ở bên trong?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Một trận chiến của Ba Lập Minh cùng thủ lĩnh cùng thủ lĩnh GOD tại Di Hoà viên đã là kinh động thiên hạ.
Mấy người như Vương Siêu danh khí quá lớn Nhạc Bằng đương nhiên nghe nói qua, cũng hiểu rất tường tận.
"Nói như vậy, ngươi tự cho mình là Chân Long chăng?" Thanh âm của Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên trở nên hờ hững, không lộ ra bất cứ biểu tình nào: "Ta đây sẽ thử xem, ngươi thật sự có phải là Long không. Vị trí thứ năm trong cao thủ thiên hạ, ngươi cũng muốn tranh giành? Ta sẽ cho ngươi biết, ngươi còn kém tới mức nào".
"Ta cũng đang có ý này, chờ sau khi hạ ngươi khỏi vị trí thiên hạ đệ ngũ, ta lại thử làm lung lay vị trí tiếp theo xem thế nào". Nhạc Bằng lại cười lên ha hả, từng bước đi vào đạo trường quốc thuật.