Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 511 : Phương chính như nhân, viên hoạt như thiên!

Ngày đăng: 19:31 20/04/20


Một chiêu, chỉ một chiêu này, thủ lĩnh God đã thể hiện ra thực lực không thể nào chống lại của hắn.



Một chiêu giao thủ, Trần Ngả Dương suýt nữa bị quyền kình đánh trúng, bị kình phong sắc bén xé rách y phục, còn để lại trên làn da chưởng vân rất rõ ràng, mặc dù sau đó hít sâu để khí huyết tuần hoàn tiêu trừ chưởng vân, nhưng đòn đánh đó cũng nói rõ một vấn đề: Đó chính là tính mệnh của hắn dưới nắm quyền của thủ lĩnh God giống như một ánh đuốc trong mưa to gió lớn, tùy thời có thể bị dập tắt.



Ít nhất, trong mắt của những người ở đây, Trần Ngả Dương căn bản là không có bất cứ năng lực phản công nào.



Nhưng mà, bề ngoài của trận chiến thì như vậy, nhưng mà trong trận chiến thì hai người lại có biểu hiện hoàn toàn khác hẳn. Những lời Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường hay là "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê không dùng được trong trường hợp này. Bởi vì trong trận chiến này, song phương đều tiến nhập một loại cảnh giới thâm trầm mà tinh túy.



"Không đứng trong vòng nước xoáy của trận chiến thì vĩnh viễn không hiểu rõ bản chất của chiến đấu! Phản ứng của những người xung quanh, thật đúng là nông cạn, chỉ trừ một vài người..."



Trần Ngả Dương sau khi sử dụng thân pháp Phi Yến Hồi Sào tránh được sát chiêu Hỏa Lý Tài Liên của thủ lĩnh God, thì hít sâu một hơi, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau đó tiến vào trạng thái thiền định, thiền định xong trong nội tâm Trần Ngả Dương dâng lên một cảm giác thản nhiên.



Trong tích tắc tâm linh biến hóa này, Trần Ngả Dương tựa hồ đã nắm rõ tâm tính của tất cả mọi người, đoán ra ý nghĩ của bọn họ là: Bản thân mình tùy thời có thể chết.



Trần Ngả Dương có một loại cảm giác, tâm lý của tất cả mọi người trong trường thi đấu đều nhất nhất hiện rõ trong đầu của hắn. Nhưng mà não hải của hắn lại không hao phí chút tinh thần nào.



Toàn trường: 99% số người đều nhất trí rằng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị thủ lĩnh God đánh chết.



Nhưng mà, có hai người không có suy nghĩ như vậy, mà đanh quan sát một cách thú vị, hai người ở trong mấy ngàn người. Thật giống như ngọn lửa trong bóng tôi, phi thường bắt mắt, giống như là hạc giữa bầy gà.



Trong nội tâm của Trần Ngả Dương cũng cảm nhận được sự cường đại của hai người này, chính là: Vương Siêu và Ba Lập Minh.



Trần Ngả Dương cảm giác được địa tâm của bọn họ. Hiểu rằng ánh mắt của bọn họ đã hiểu thấu mọi biến hóa trong trận đấu.



"Định rồi mới có thể tĩnh, tĩnh rồi sau đó mới có thể an". Thanh âm của thủ lĩnh God lại thản nhiên vang lên: "Trần Ngả Dương, ngươi không hổ là thánh giả về đả pháp, trong lúc giao thủ lại có thể tiến vào trạng thái tinh thần đại an, xem ra ta phải tốn chút sức lực rồi".



Một chiêu của thủ lĩnh God không thể đánh chết Trần Ngả Dương, cũng không có tiếp tục tiến lên công kích. Mà thân thể hơi di chuyển nhìn Trần Ngả Dương, lông mi tung bay, cất lời nhu hòa.



"Định rồi mới có thể tĩnh, tĩnh rồi sau đó mới có thể an..." Trần Ngả Dương cũng lẩm nhẩm hai câu này. Sau đó vươn tay cởi bỏ y phục toàn thân, lộ ra thân thể thon dài hoàn mỹ. Làn da sáng bóng như tơ lụa thượng hạng, lại ôn nhuận như bảo thạch, hai tay của hắn đưa ngang, khuỷu tay gấp khúc hình chữ Tỉnh (井). Đó chính là một chiêu Tỉnh Lan thức trong Thái Cực Trường Chủy. Vuông vắn, ung dung không màng danh lợi, hoàn toàn không có một chút sát khí sắc bén cùng bá đạo.
Lông mi của thủ lĩnh God lại nhỏ một giọt máu xuống mặt đất, giọt máu này so với giọt máu vừa rồi lớn hơn rấ nhiều, khoảng chừng lớn bằng đầu ngón tay, thậm chí lúc nhỏ trên mặt đất thì làm tro bụi bay lên, trầm trọng vô cùng, giống như giọt thủy ngân vậy.



Trong tích tắc! Ngón tay của hắn đột nhiên tăng tốc lên vài lần! Với một tốc độ như ảo mộng, điểm nhẹ lên giữa đỉnh đầu của Trần Ngả Dương. Đâm vào tóc của Trần Ngả Dương chạm vào trán.



Mà hai tay tay chùy của Trần Ngả Dương, thực sự đánh trúng bụng của thủ lĩnh God, y phục ở phần bụng của thủ lĩnh God bị đánh bay về phía sau, bị kình phong làm cho thân thể lộ ra một mảng lớn.



Nhưng mà Vương Siêu đã nhìn ra, một chiêu này của Trần Ngả Dương cũng không có đánh trúng thủ lĩnh God, chỉ còn cách một chút xíu, mà ngón tay của thủ lĩnh God thì đã chính xác điểm vào chính giữa đỉnh đầu của Trần Ngả Dương.



Chính giữa đỉnh đầu, trong y học cổ đại thì đây chính là huyệt Bách Hội, là nơi mà trăm mạch đổ về, chỉ cần hơi động vào, thì người sẽ tử vong. Kết quả Trần Ngả Dương thế nào cũng có thể đoán ra.



Vương Siêu nhắm mắt của mình lại, thở một hơi thật dài, đối với trận chiến này hắn đã hiểu thấu, hiểu răng lúc hạ tay xuống thì thủ lĩnh God đã đoạn tuyệt tất cả sức sống của Trần Ngả Dương. Ngón tay này cũng không giống như lúc mình điểm vào Nghiêm Nguyên Nghi, lúc mình hạ xuống Nghiêm Nguyên Nghi thì đã lưu thủ vài phần.



Nhưng mà thủ lĩnh God hạ xuống thì lại bộc phát ra thực lực thật sự của hắn, một ngón tay điểm ra, thần tiên cũng không thể cứu.



Nhưng mà Trần Ngả Dương cũng khoogn có ngã xuống, thần sắc của hắn vẫn thong dong như bình thường, vẫn đứng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu, thu tay của mình lại.



Đồng thời thủ lĩnh God cũng tay của mình, nhìn về khuôn mặt của Trần Ngả Dương.



Vẻ mặt của hai người rất kỳ quái, làm cho người trong trường cũng không hiểu được là ai thắng ai thua.



"Vuông vắn như người, tròn như trời. Trận chiến này thật sự là rất tốt, rất tốt.... Cho ta mượn y phục mặc vào". Sau đó Trần Ngả Dương ngẩng đầu, với ngữ khí cực kỳ yên ổn nói với thủ lĩnh God.



Thủ lĩnh God cũng gật gật đầu, thoát y phục màu xanh trên thân xuống đưa cho Trần Ngả Dương.



Sau khi Trần Ngả Dương mặc vào, đột nhiên từ từ ngồi xuống, hai chân xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, thần sắc tiêu sái, mỉm cười sau đó nhắm mắt của mình lại.



Trong phút chốc Trần Ngả Dương nhắm mắt, hô hấp của hắn, nhịp tim, mạch đập, mạch tuần hoàn của máu, tất cả sức sống đều đoạn tuyệt.