Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 515 : Quyết chiến bằng trọng binh (1)
Ngày đăng: 19:31 20/04/20
Chỉ bằng một quyền, khí thế xuất ra hùng mạnh vô cùng, Ngô Khổng Huyền đã thua trong Vương Siêu, đây là điều mà tất cả mọi người trong trường thi đấu không hề nghĩ tới.
Bởi vì Ngô Khổng Huyền thét dài, dẫm đất, thể hiện ra khí thế thật sự là quá kinh tâm động phách, gần như tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ hay là mạnh tới mức nào, muốn đánh bại cao thủ tuyệt đỉnh có làn da toàn thân như kim thân cũng phải hao phí rất nhiều sức lực. Dù sao công lực người kia thể hiện ra thực sự là quá mạnh mẽ.
" Lão ca, ngươi bị đánh bại quá nhanh, thật sự không thể chống đỡ được nữa sao?"
SAu khi trận đấu chấm dứt, khi mà Khổng Huyền lê đôi chân mòi nhừ rời khỏi sân đấu thì ánh mắt Trần Thái Nhất trừng lên, kinh ngạc tới mức mất đi phong độ của một tuyệt đỉnh cao thủ, không còn dáng dấp của đại tông sư Thái Cực Trần thị.
Nhạc Bằng thì khá hơn, bởi vì lão đã có kinh nghiệm giao thủ cùng Vương Siêu, nhưng trong nội tâm vẫn cực kỳ khiếp sợ. Quyền pháp của Ngô Khổng Huyền so với lão còn cao hơn nhiều, nhưng mà đối chiến với Vương Siêu cũng không chống đỡ nổi một hiệp, cuối cũng lão cũng hiểu rằng: Vào ngày đó ở đạo trường quốc thuật Nam Dương, khi giao thủ với lão thì Vương Siêu vẫn còn ẩn dấu lực lượng.
"Tiếp không được, thật sự là tiếp không nổi nữa". Ngô Khổng Huyền lẩm bẩm nói, ánh mắt mơ màng, dường như tâm thần hoàn toàn bị một thức Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu đoạt đi mất: "Ngươi chưa có thực sự đối mặt với một quyền kia, khi quyền của hắn áp tới, giống như là một cây cột chống trời bị nhổ lên, cả bầu trời trực tiếp sụp đổ, tất cả đè về phía ta. Một quyền kia căn bản là không có cách nào tránh né, ngăn cản càng không thể ngăn, cho dù là lực lượng chống trời cũng uổng công". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Thanh âm của Ngô Khổng Huyền mặc dù rất nhỏ, cũng không có quá kích động, nhưng mà vài cao thủ của võ thuật thế gia, trong đó có Tiểu Lan Đình và một vài cao thủ trẻ tuổi đều nghe thấy. Nhưng họ không làm sao có thể hình dung được ý vị trong đó, mỗi người đều mang theo sự khiếp sợ cùng sùng kính".
Quả thật, công phu của Ngô Khổng Huyền trong ba đại võ thuật thế gia Ngô, Trần, Nhạc là một tồn tại vô cùng kỳ diệu. Thế nhưng chỉ chịu được một quyền rồi bại trận, không có cơ hội để hoàn thủ.
"Nhưng mà lúc ta còn sống có thể được kiến thức một quyền long trời lở đất như vậy, cho dù chết cũng không hối tiếc. Nhưng mà Vương Siêu cũng không có giết ta, ngược lại lòng dạ bao dung, cũng không phải là kẻ động thủ bất lưu tình như trong truyền thuyết. Lần này giao thủ, lợi ích ta đạt được rất nhiều, hẳn là có thể tiến thêm một bước nữa, việc đạt tới cảnh giới của thần cũng chưa chắc đã là không có hi vọng". Thanh âm của Ngô Khổng Huyền cảm khái vô cùng, thanh âm cũng rất nhỏ.
"Đúng vậy, rất ít người có thể luyện tới cảnh giới cao nhất, có Vương Siêu làm ví dụ, nó thật sự tồn tại, không phải chỉ có trong truyền thuyết... Người cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, trong thực tế vẫn có hi vọng...." Nhạc Bằng cũng lẩm bẩm nói.
Hai tay Liễu Viên Phi nâng Bạch Viên Giáp Cương Côn của mình lên, một tay ở đằng trước, một tay ở phía sau. Đầu côn ở trước ngực, chân đặt phía trước, một chân ở phía sau, giống như đầu thương đâm về phía trước, bốn mặt bằng phẳng. Đúng là thức khởi thủ trong côn pháp. Còn Nghiêm Nguyên Nghi một tay nâng đao hình răng cưa, một tay khác đặt ở sau lưng.
Hai người cũng không nói gì nữa, lẳng lặng cùng đợi tiếng chuông vang lên.
Đây là trận đấu đầu tiên quyết đấu bằng trọng binh khí của đại hội võ đạo, tất cả mọi người đều đứng dậy quan sát.
Đinh đinh đinh..........
Tiếng chuông truyền khắp cả sân vận động.
Lúc này đột nhiên Liễu Viên Phi hé môi phát ra tiếng kêu như là vượn hót, đánh mạnh một côn từ trên xuống dưới, một côn này uy thế như Thái Sơn đột nhiên sụp đổ, cương bổ phá không, thế như đất đất bằng nổi sóng, kình phong ù ù thổi tới, bật luận lực lượng quyền cước nào cũng không có uy thế của một côn này.
Người vận dụng trọng binh khí, uy lực qua nhiên gia tăng bội phần.
Một côn bổ mạnh xuống như vậy, uy thế có thể so sánh với Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu rồi. Bất luận phòng ngự như thế nào cũng không thể đón đỡ, cho dù là người thép cũng bị đánh cho nát bấy.
Nhìn uy thế một côn này của Liễu Viên Phi, một vài người hiểu rõ Tôn Ngộ Không trong thần thoại vì sao lại có thể đánh cho thần tiên bay loạn đầy trời. Tác giả của Tây Du Ký nhất định là đã xem võ thuật gia luyện tập Bạch Viên côn, sau đó sinh ra linh cảm mà viết ra tác phẩm.