Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 73 : Khiêu hải!

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Bốp bốp bốp bốp! Thanh âm liên tiếp vang lên, rất nhiều tấm gỗ bị đánh văng lên trời, rơi tung tóe khắp nơi.



Vương Siêu cùng Trương Uy hai vị quyền thuật đại sư phụ trên lôi đài luận võ cho đến bây giờ, thời gian mới chỉ được hơn ba phút, hai người đã trao đổi nhau tám chín chục quyền, kình lực dưới chân cũng đạp phá lôi đài, đổ sập xuống boong tàu.



Đả pháp hung mãnh như vậy va chạm nhau, làm cho rất nhiều quyền sư ở đây đều cảm thấy trên da lành lạnh.



Hai người đấu nhau một trận sinh tử, khác xa với luận bàn, giao đấu ngay từ đầu đã toàn tâm toàn thân đặt vào trong đó, đem tất cả tiềm lực cùng thể năng đẩy tới cực hạn dùng quyền thuật thể hiện ra.



Vô luận là Trương Uy, hay là Vương Siêu, quyền thuật của bọn họ đều đã đến mức thần hình gồm thâu, cảnh giới thanh tùy thủ xuất. Một quyền một cước, lực tới ngàn cân, dưới sự áp bức của sinh tử giao đấu, càng thể hiện ra phong phạm của võ thuật đại sư, hai bên phát huy vượt xa tiêu chuẩn bình thường của bản thân.



Vương Siêu khi bắt đầu lấy Hổ hình đấu với Vịnh xuân Bạch hạc loa toàn kình lực của Trương Uy, nhưng va chạm một hiệp, liền cảm giác được lực lượng của đối phương trầm ổn, cánh tay cứng như sắt, hơn nữa khi phát kình, cánh tay như một cây cầu bắc qua sông, mượn lực đánh lực, đánh xáp lá cà, đều xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, đánh mạnh đỡ mạnh, bản thân không chiếm một tia chút tiện nghi nào.



Cánh tay như một cây cầu. Đây là Kiều thủ kinh điển của Vịnh xuân quyền, khi bắt tay với người ta, bàn tay thành trảo, bẻ vào trong, thường thường chỉ một hiệp, có thể đem tay của kẻ địch bẻ gãy, rất tàn nhẫn.



Mà Hổ hình Phách kình của Vương Siêu, đều là mở song chưởng, lực bổ Hoa Sơn, một nhát như mãnh hổ xuống núi vồ linh dương, công kích liên miên không ngừng nghỉ, nói đến chính là đánh liên tục để hạ gục kẻ địch.



Trong Thủy Hử, Võ Tòng đả hổ, Thi Nại Am miêu tả lão hổ "Thì ra hổ khi vồ người, chính là một lần nhảy vồ, một lần xốc lên, một lần cắt kéo. Ba lần mà không trúng, khí thế ban đầu chỉ còn một nửa".



Hổ hình chính là như thế, phát kình vồ người, toàn bằng một cổ ý khí mãnh liệt bén nhọn. Nhưng "Cương không thể lâu", một khi vồ người không trúng, chỉ sau mấy hiệp, ý khí như thủy triều xuống, lập tức bị giảm đi.



Trương Uy là kẻ địch khó đối phó nhất mà Vương Siêu từ khi xuất đạo tới nay mới gặp. Hắn không cho rằng Hổ hình của mình có thể công kích liên tục hạ gục được quyền thuật đại sư này.



Nếu là thế công của Hổ hình vị cản trở. Ý khí giảm sút, lập tức sẽ bị Trương Uy lôi đình phản kích. Thua trận bỏ mạng chỉ là chuyện sớm muộn.



Vương Siêu hiểu rất sâu sắc đạo lý này.



Vì thế sau một hiệp, hắn đem quyền thuật lập tức hóa mãnh hổ thành độc xà, hai tay ẩn vào hang động ở hai bên hông, trái phải tấn công, cương nhu tinh tế, cùng với tiếng động xì xì, như một con rắn lớn dò đường. Trong sự linh hoạt nhanh nhẹn che dấu hung chiêu hiểm độc dữ dằn.



Trương Uy đối với Vương Siêu cũng không dám có chút xem thường. Hắn tuy thành danh nhiều năm, sớm đã nổi danh trong chốn võ đài. Nhưng đối với những người trẻ tuổi luôn luôn phi thường tôn trọng.



"Quyền phạ thiểu tráng. Khi lão bất khi thiểu (Quyền sợ tuổi trẻ. Khinh già không khinh trẻ)" đạo lý này hắn tự nhiên hiểu rất rõ, càng huống chi, vào hơn một tháng trước. Hắn cùng Vương Siêu thử tay một chút tại Đài quyền đạo quán, dưới một cái bắt tay, đều thi triển ra ám kình, cũng không có chiếm được tiện nghi, Trương Uy liền biết Vương Siêu là kình địch.



Vô luận như thế nào, cao thủ ám kình đều đáng tôn trọng.



Chuyện Tần Mậu Giao thua trận bỏ mạng hắn cũng biết là do Vương Siêu gây nên.



Viên hình thân pháp của Tần Mậu Giao linh hoạt biến hóa, nhảy nhót tấn công cực nhanh, khỉ ở trên cây đã nhanh như vậy rồi. Vậy mà cũng bị Vương Siêu đánh chết, cái này nói lên Vương Siêu cũng là cao thủ thân pháp.



Trước khi lâm chiến, Trương Uy cũng đã làm công tác biết người biết ta.



Theo như lời Tiết Liên Tín, trận này là long tranh hổ đấu! Ai thắng ai thua, hươu chết về tay ai, cũng không ai có thể nói rõ được.



Hô hô, hô hô! Sau khi lôi đài bị hai người đạp sập, Trương Uy cùng Vương Siêu lui bước một chút tách ra, cách xa nhau bảy tám thước, tay chân đều chậm lại, hít thở kịch liệt, đồng thời điều chỉnh hô hấp, âm thầm vận kình chấn động nhẹ, đả thông huyết mạnh bị bế tắc trên nắm tay.




Khí tức tập trung, phun khí như một mũi tên, một luồng máu tươi thật dài theo luồng khí, bắn thẳng về phía mặt của Trương Uy.



Máu kia là do Vương Siêu hút khí bị thương ở phổi, tập trung ở yết hầu, vào lúc hắn thổi khí ra, cũng cùng lúc phun ra theo.



Trương Uy trong khoảnh khắc lui về phía sau, vạn lần không nghĩ tới điểm này. Luồng khí cùng máu của Vương Siêu dưới áp suất cao của phổi, phun ra với tốc độ hết sức mau. Chỉ trong nháy mắt, đã đuổi kịp thân hình hắn đang lui về phía sau, phun trúng mặt hắn.



"A!" Trương Uy chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, sau đó mùi máu tươi xông vào mũi, mặt đã bị dính đầy máu, máu tuy không nhiều lắm, chỉ cỡ một nửa ngụm nước mà thôi, nhưng một ít đã dính vào mắt của hắn, nhất thời làm cho mắt của hắn đau đớn cay xè, không mở ra được.



"Cơ hội tốt!" Vương Siêu một hơi cùng máu phun ra ngoài, cảm giác cả người thoải mái, bản thân hắn cũng không có lại tạo nên được hiệu quả như vậy. Chính bởi vì phổi hút khí quá mạnh, chỉ muốn đem toàn bộ phun ra ngoài mà thôi.



Chẳng qua hắn chung quy vẫn là cao thủ, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thân thể vọt tới, cùng với tiếng hổ gầm! Vọt qua bốn thước, cướp được vị trí sườn phải của Trương Uy, ra quyền rất mạnh, bổ vào xương sờn của Trương Uy.



Trương Uy mắt không mở ra được, đã có chút bối rối, vừa mới kình lực đã tận, lại chưa kịp điều chỉnh lại, nghe thấy tiếng gió, biết nguy hiểm, gấp rút né qua bên trái, rốt cục với thân thủ nhanh nhẹn đã né được một kích này.



Nhưng Hổ hình của Vương Siêu đã không phát thì thôi, một khi phát ra liền như sấm sét đánh xuống, không để cho người ta có cơ hội lấy hơi, cước bộ đạp bát quái, lại lạng qua bên trái, phách kình liên tục phát ra, hai tay quất ra liên tục, như vô số mưa đá từ trên trời nện xuống.



Trương Uy mắt bị đau, một mảng tối đen, lại bị Vương Siêu chiếm được thượng phong, liên tục tránh né, rốt cuộc luống cuống tay chân, sau khi đỡ một quyền cuối cùng của Vương Siêu, lực lượng không đủ, thân thể bị đánh văng tới một tấm ván gãy.



Nhưng hắn nhìn không thấy, trên tấm ván gỗ có lóe lên một cây đinh thép, cước bộ lui về phía sau một bước, phập! Mũi đinh thép đã đâm xuyên giày của hắn, đâm thẳng vào lòng bàn chân của hắn, xuyên thấu cả bàn chân.



Rốt cuộc, Trương Uy đã duy trì không được, thân thể không ổn, muốn ngã sấp xuống.



Vương Siêu bắt lấy cơ hội, một quyền đấm thẳng vào xương đòn gánh trước ngực hắn, rắc rắc, xương đòn gánh gãy. Ám kình đã xuyên thấu vào trong gân cốt của hắn.



Trương Uy rốt cuộc duy trì không nổi nữa, ngã lăn ra đất.



Vương Siêu biết Trương Uy đã mất đi lực chiến đấu, lập tức lùi thân, cũng không truy kích nữa.



"Luận võ năm phần dựa vào vận khí, năm phần dựa vào thực lực. Ta hôm nay bại trong tay ngươi, đây là ý trời… Trương Uy nằm trên mặt đất thở hào hển: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, người luyện quyền, chết ở trên lôi đài, cũng không tính là oan uổng…"



Hắn một mặt nói chuyện, một mặt dùng hết khí lực toàn thân đứng lên, "Ta còn vợ cùng một đứa con trai năm tuổi, đứa con gái bảy tuổi. Hy vọng ngươi có thể giúp ta chiếu cố cho bọn họ, ta đánh quyền cả đời, cừu gia cũng rất nhiều…"



Sau khi nói xong những lời này, Trương Uy cước bộ miễn cưỡng, đi tới bên cạnh mạn tàu, đột nhiên cánh tay dùng lực, nhảy xuống dưới biển!



Quyền thuật đại sư bị đánh bại mất đi thanh danh, chẳng khác nào đã đánh mất tính mạng, Trương Uy tuy không bị đánh chết, nhưng hắn lại lựa chọn nhảy xuống biển!



Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.



Mặc cho ngươi quyền thuật cao tới đâu, cũng là uổng công.



Vương Siêu vài bước vọt tới bên cạnh mạn tàu, nhìn thấy phía dưới dâng lên bọt nước, hắn thực không có vui sướng vì chiến thắng, mà trong lòng dâng lên nỗi bi ai sâu thẳm.