[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 18 : Thật ra thì Biện Bạch Hiền cũng suy nghĩ đến nát óc
Ngày đăng: 00:57 22/04/20
Biện Bạch Hiền tâm trạng ủ rột khác thường đã ròng rã liên tục ba ngày nay, cuộc sống của Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù cũng bởi vậy mà bị mây đen bao phủ suốt những ngày đó.
Độ Khánh Thù đã tìm đủ mọi cách mà Bạch Hiền vẫn không chịu khai ra nguyên nhân. Phác Xán Liệt bèn chen vào nói không chừng đây chính là thời kì sinh lý của nam nhân, hàng tháng đều có vài ngày như vậy là chuyện bình thường. Nói xong liền bị Bạch Hiền đập cả cái hộp bút vào đầu, đành ngoan ngoãn câm miệng.
Kỳ thực Bạch Hiền chính là đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Kim Chung Nhân.
Mặc dù bên ngoài Bạch Hiền luôn cười toe toét, bộ dạng lạc quan hướng về phía trước, nhưng thực tế, cậu chính là một người mang tính cách điển hình của chòm sao Kim Ngưu.
Giống như cách nói ngây ngô của Hoàng Tử Thao trong bữa cơm lần trước “Chúng ta đều là thịt bò nên chúng ta đều thật ôn nhu”, Bạch Hiền tuy bề ngoài rất sôi nổi náo nhiệt, nhưng bên trong lại vô cùng nhạy cảm, tinh tế và dịu dàng.
Thẳng thắn mà nói, thực ra ngay từ đầu, Bạch Hiền đã không hề để tâm đến mối quan hệ “huynh đệ” giữa mình và Kim Chung Nhân.
Tuýp người như Kim Chung Nhân trên thực tế là hoàn toàn trái ngược với cậu, hay đúng hơn là tuyệt đối không thể hợp nhau. Bầu không khí đùa giỡn hài hòa như khi ở cùng với Xán Liệt và Khánh Thù dường như không tồn tại giữa hai người ngay từ khi bắt đầu.
Kim Chung Nhân thường xuyên ở trạng thái rối loạn, mỗi ngày đều tựa hồ mơ màng, chỉ có vũ đạo mới có thể làm cho cậu ta tạm thời khôi phục bộ dạng tỉnh táo.
Nhưng Bạch Hiền thì ngược lại, cậu hàng ngày sẽ luôn dùng diện mạo tốt đẹp nhất, tinh thần phấn chấn nhất để đối diện với cuộc sống. Cho nên từ lúc mở mắt thức dậy, chỉ cần bên cạnh có người quen, Bạch Hiền sẽ bắt đầu không ngừng nói chuyện, vui đùa đến khi đi ngủ mới chịu dừng, cả lúc chán nản hay mệt mỏi cũng không ngoại lệ.
Trên thực tế cũng chỉ có cậu ta và Hoàng Tử Thao là thật đang cố gắng suy xét phải làm gì, còn Ngô Thế Huân thì chỉ đứng bên châm chọc khiêu khích, Kim Văn Khuê luôn luôn bảo trì dự thính, lại thêm Lộc Hàm chỉ lo vào hùa cùng Ngô Thế Huân.
Kim Chung Nhân bỗng nhiên ngồi thẳng người: “Như vậy không được..”
Ngữ khí ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục nói, “Mình đã như vậy lặng lẽ nhìn người ta hơn một năm… Hiện tại thật khó khăn mới có thể tiến gần hơn một chút, cho nên… Mình không thể từ bỏ được…”
“Ai biết ca ngày đó rốt cuộc bị ma quỷ ám thế nào, chẳng biết tại sao lại thành ra thế này?” Ngô Thế Huân tiếp tục khinh bỉ, “Chung Nhân ca, em luôn luôn biết ca rối loạn, nhưng thật sự không nghĩ ca sẽ rối loạn thành bộ dáng này.”
Kim Chung Nhân lại chán nản vùi mặt xuống bàn nằm thẳng đơ.
“Chung Nhân, như vậy ý của cậu là, nếu bây giờ thổ lộ, một chút hi vọng cũng không có?” Lý Thái Dân lại nghĩ nghĩ hỏi.
Kim Chung Nhân cố nhớ lại những tình huống giữa hai người và ánh mắt Bạch Hiền nhìn mình từ trước đến giờ, sau đó lặng lẽ lắc lắc đầu, dứt khoát trả lời: “Không có.”
Tất cả mọi người lặng lẽ che mặt, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Kim Chung Nhân, cậu không những bản thân nhát gan kiềm chế không dám chạm vào người ta, mà đến giờ này mối quan hệ vẫn chỉ dừng lại ở mức huynh- đệ. Trình độ như vậy thực sự là quá kém!