[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 39 : Nếu đã như thế, vậy cùng một chỗ thử xem sao

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn nụ cười của Bạch Hiền, bất giác vô thức vươn tay ra.



Không biết là muốn nhẹ nhàng vuốt ve một chút khuôn mặt Bạch Hiền, hay chỉ là muốn chạm vào nụ cười xinh đẹp mà bản thân luôn mong đợi được nhìn thấy kia.



Ngón tay gập lại một chút, cuối cùng vẫn là ngại ngùng rụt trở về.



Kim Chung Nhân cắn cắn môi tự chế giễu bản thân, ngón tay ở bên hông co lại nắm chặt. Nói cho cùng mình đúng là kẻ nhát gan đi.



Bạch Hiền cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nắm chặt của đối phương, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng ngập ngừng đưa tay ra, tóm lấy tay đứa nhỏ.



Cảm nhận những ngón tay của Kim Chung Nhân trong lòng bàn tay mình run bần bật, Bạch Hiền chẳng biết tại sao cũng thấy vô cùng hồi hộp.



Trái ngược với đôi tay thon nhỏ trắng nõn luôn lạnh buốt của Bạch Hiền, bàn tay Kim Chung Nhân rõ ràng không có tinh tế như vậy. Khớp xương so với Bạch Hiền cũng lớn hơn nhiều, lòng bàn tay ấm áp, nắm ở trong lòng bàn tay không hiểu vì sao sinh ra một loại cảm giác vô cùng chờ mong.



Kỳ thực…



Kỳ thực…



Bạch Hiền cũng thực sự thích mình phải không?



Thật sự thích, trong lòng mới có thể thoải mái được như vậy. Nếu đơn giản chỉ là thương hại, nhất định sẽ không làm được thế phải không?



“Chung Nhân…” Bạch Hiền nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Nếu như vậy, liền thử xem sao.”



Kim Chung Nhân ngây người.




“Đây là phòng tập mà!” Bạch Hiền đột nhiên nhớ tới, cả người trong nháy mắt bối rối. Kim Chung Nhân cầm lấy tay Bạch Hiền, liếc mắt nhìn sang bốn người đang đứng ở cửa lặng lẽ quan sát.



Chú ý tới ánh mắt của bọn họ, Phác Xán Liệt ngẩng mặt lên, hai dòng nước mắt lưng tròng.



“Con lớn vừa xuất giá…”



“liền vội vàng chàng chàng thiếp thiếp.”



“Chẳng lẽ không ý thức được đây là nơi công cộng sao…”



Phác Xán Liệt đột nhiên xoay người lại, tóm lấy cánh tay Độ Khánh Thù: “Độ Độ, tuy rằng mình biết con mình thanh xuân hoạt bát lại đáng yêu, nhưng là… Mình không nghĩ tới nhanh như vậy đã biến thành tát nước ra ngoài!”



Độ Khánh Thù đẩy cậu ta: “Muốn diễn kịch thì tự đi mà diễn. Mình không biết, không có quen cậu.”



Phác Xán Liệt lập tức đổi vai, tiến đến đem Bạch Hiền đoạt khỏi tay Kim Chung Nhân: “Không công bằng! Cậu nỡ lòng nào quên chúng ta đã từng ở trong quán gà chiên, trước hoa dưới trăng thề non hẹn biển sao? Chúng ta cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu thấy bóng hoàng hôn, ở dưới ngọn đèn tàn mà thề rằng đâu có gà chiên, sẽ cùng nhau ăn cả đời!”



Ngô Thế Huân nhỏ giọng than thở: “Ca học mấy cái thơ cổ Trung Hoa kì quái này ở đâu vậy?”



Kim Chung Nhân không nói lời nào đi qua, lặng lẽ đem Bạch Hiền từ trong lòng Phác Xán Liệt kéo về phía mình.



Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn đối phương, Kim Chung Nhân cũng không chút yếu thế nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch lên:



“Xán Liệt ca, từ giờ Bạch Hiền ca là của em.”