[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 44 : Phải thừa nhận tình cảm của bản thân

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Lúc Kim Chung Nhân cả khuôn mặt đều biến thành đỏ rực, Bạch Hiền mới bắt đầu có phản ứng.



“Bạch Hiền ca…” Kim Chung Nhân thì thào. Bạch Hiền muốn nói cái gì, kết quả bị bất ngờ bị Kim Chung Nhân tóm lấy bả vai.



Bạch Hiền nhìn Kim Chung Nhân đứng trước mình sắc mặt đỏ ửng, hơi thở dồn dập liền chột dạ đưa tay tóm lấy gáy, bởi vì cảm thấy dường như mình đã làm sai chuyện, hơn nữa khuôn mặt bản thân giờ cũng biến thành đỏ rực không kém.



Đúng là chiều cao quá khác biệt nên tạo thành bi kịch!



Bạch Hiền gượng gạo xoay người nghĩ tốt nhất cứ chuồn trước đã, thì thình lình thắt lưng bị Kim Chung Nhân từ phía sau ôm lấy kéo về phía mình.



Bạch Hiền cảm giác cánh tay Kim Chung Nhân chưa bao giờ như vậy kiên định siết chặt hông của mình. Đối phương lại gia tăng vài phần lực độ, cả người Bạch Hiền đều bởi vậy mà nằm gọn trong lồng ngực Kim Chung Nhân.



Phía sau lưng đặt trước ngực của người kia. Nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh truyền đến trên người, nhiệt độ nóng bỏng của đối phương dường như muốn thiêu đốt sống lưng Bạch Hiền.



Hơi thở ấm áp cứ như vậy không chút nào che giấu phả vào gáy, khiến Bạch Hiền nhịn không được muốn co vai rụt cổ lại.



Bạch Hiền đột nhiên liền khẩn trương run rẩy cả người.



Trên thực tế, mỗi lần ở bên cạnh Kim Chung Nhân, cảm giác khẩn trương như vậy cũng ít khi thấy, bởi vì Kim Chung Nhân lúc nào cũng là người hồi hộp ngại ngùng hơn.



Bả vai đột nhiên cảm giác nằng nặng, Kim Chung Nhân đem cằm đặt trên vai Bạch Hiền, thanh âm có chút buồn buồn truyền đến bên tai.




Kim Chung Nhân ngoảnh mặt làm ngơ vươn cánh tay ra siết chặt hai tay Bạch Hiền lại. Thời điểm đối phương vừa muốn chống cự, Kim Chung Nhân đã đem môi mình nhấn lên cổ Bạch Hiền.



Mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới làn da trắng nõn.



Môi Kim Chung lướt nhẹ trên cổ Bạch Hiền, chạm vào da thịt ấm áp, tựa hồ có thể cảm giác được mạch đập hơi nảy lên.



Nhớ lại thời điểm trước đây, khi đó trên sân khấu cảm ơn hội diễn văn nghệ bế mạc thành công, Phác Xán Liệt đã từng túm lấy một dải kim tuyến màu vàng rơi xuống, sau đó thuận tay thắt lên cổ Bạch Hiền.



Khi đó Chung Nhân đứng ở bên cạnh Bạch Hiền, lặng lẽ nhìn màu vàng chói mắt kia càng làm nổi bật cái cổ trắng nõn mịn màng của Bạch Hiền, nỗ lực ngăn chặn cảm giác thôi thúc muốn kề sát lại chạm vào cùng sự ghen tị với Phác Xán Liệt trong sâu thẳm.



Đại khái là bởi vì ngứa, Bạch Hiền hơi hơi rụt cổ lại một chút, nhưng cũng không có bài xích động tác của Kim Chung Nhân.



Bạch Hiền không thể không thừa nhận rằng bản thân thật sự thích những động chạm gần gũi một chút như vậy, giống như việc không thể không thừa nhận tình cảm của mình dành cho Kim Chung Nhân.



Kỳ thực không biết tình cảm ấy rốt cuộc từ bao giờ bắt đầu nảy sinh, có lẽ chính là tại đường sắt lần đó…



Thiếu niên mơ màng đội mũ trùm đầu đeo tai nghe, xuyên thấu qua vành mũ nhìn về phía mình. Trong đôi mắt đen ẩn giấu những cảm xúc không cách nào đoán được, kỳ thực đã đong đầy tình cảm của đối phương.



Bạch Hiền nghĩ: Có lẽ trên thế giới này thực sự tồn tại cái gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, tỷ như Kim Chung Nhân, tỷ như Biện Bạch Hiền.