[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 49 : Không chỉ là vấn đề tuổi tác
Ngày đăng: 00:57 22/04/20
Về vấn đề giữa Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân, liệu có phải chỉ thời gian mới chứng minh được tình cảm của Ngô Thế Huân không phải bởi vì tuổi trẻ bồng bột mà nhất thời nảy sinh rung động?
Tuy rằng ngoài miệng nói lời an ủi Kim Chung Nhân, nhưng tình cảm không xác định của Lộc Hàm đối với Bạch Hiền vẫn gây ra một chút tác động.
Lộc Hàm là ca ca vô cùng thân thiết, Ngô Thế Huân cũng là đệ đệ rất yêu quý. Quan hệ giữa hai người này vô luận ra sao, cũng không thể không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Bạch Hiền.
Tương lai bọn họ rốt cuộc sẽ thế nào đây?
Lúc trước, khi Ngô Thế Huân dính chặt lấy Lộc Hàm, Bạch Hiền kỳ thực cũng nghĩ như Lộc Hàm, cho rằng Ngô Thế Huân chỉ vì hình ảnh thiên thần kia mà nhất thời say nắng thôi, thật không ngờ rằng tình cảm đó lại ăn sâu trong lòng Ngô Thế Huân đến vậy.
Việc này thực ra bọn họ đều là không có tư cách để ý, nói cho cùng đây đều là chuyện riêng của hai người. Dù sao ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng việc bỏ mặc không quan tâm lại căn bản là chuyện không thể nào.
“Haizzz…” Bạch Hiền bắt đầu từ buổi sáng đã không biết thở dài lần thứ bao nhiêu nữa, cuối cùng cũng hấp dẫn thành công ánh mắt giả bộ không biết của Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù.
“Cậu rốt cuộc moi từ đâu ra lắm chuyện phiền lòng vậy?”
Phác Xán Liệt nổi giận. Mấy người đang yêu căn bản có thể hiểu được nỗi thống khổ của những người độc thân sao? Cậu vì sao cứ than ngắn thở dài vậy? Chuyện tình của cậu thì còn có cái gì đáng để buồn rầu nữa?
Bạch Hiền nhìn hai cái người hoàn toàn không biết sự tình, cảm thấy một trận bi thương.
Có lẽ Lộc Hàm không xác định, cũng bởi vì Ngô Thế Huân không có khiến cho người ta một cảm giác trưởng thành chăng?
Càng nghĩ thì càng thấy đứng ngồi không yên, Bạch Hiền bèn lấy điện thoại ra, nghĩ nghĩ trước tiên gửi tin nhắn cho Kim Tuấn Miên cập nhật tình hình, sau đó lại nhắn Kim Chung Nhân sau khi tan học cùng mình tới sơ trung bộ phận một chuyến.
Vô luận như thế nào, Ngô Thế Huân rốt cuộc nghĩ về vấn đề này ra sao là vô cùng quan trọng.
Kim Chung Nhân cùng Bạch Hiền hai người ở tầng dưới thư viện của sơ trung bộ phận tìm được Ngô Thế Huân đang nằm trên cái ghế dài. Ngô Thế Huân đem một quyển sách che ở trên mặt, giãn tay chân nằm dài tựa hồ đang ngủ say.
Kim Chung Nhân nhẹ nhàng đẩy một chút, đem quyển sách trên mặt người kia lấy ra mới phát hiện Ngô Thế Huân cũng không có ngủ. Ngược lại, lập tức nhắm chặt mắt vì bị mặt trời chiếu vào đột ngột, sau một lúc lâu mới một lần nữa mở to đôi mắt ngập nước.
Bạch Hiền nhìn gương mặt tiều tụy kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Trước khi Thế Huân kịp có phản ứng gì, thì Bạch Hiền đã vươn cánh tay ra đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng.
Ngô Thế Huân bị ánh mắt áp bức của Kim Chung Nhân làm cho giật nảy cả người, nhất thời thanh tỉnh.
“A.. Hai người sao lại tới đây?.” Thế Huân xoa xoa hốc mắt đỏ ngầu ngồi xuống hỏi.
“Bọn ca mà không đến, chắc em sẽ cứ mơ mơ màng màng ở đây cả ngày…” Bạch Hiền cảm thấy đặc biệt tức giận, túm cổ áo đem Ngô Thế Huân kéo lại gần, “Đã đến đây rồi, em nhất định phải làm rõ mọi chuyện, đem sự tình nói rõ cho ca nghe…”