[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 53 : Buồng điện thoại thì ra còn có tác dụng như vậy
Ngày đăng: 00:57 22/04/20
Bạch Hiền cảm thấy gần đây rất kì lạ.
Chính là Kim Chung Nhân luôn nhìn mình với ánh mắt chột dạ, nhưng rốt cuộc trong lòng cậu ta đang nghĩ gì thì Bạch Hiền hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi.
Thành thật mà nói, Bạch Hiền tuyệt đối sẽ không tin Kim Chung Nhân có khả năng “thay lòng đổi dạ” gì đó, đến bây giờ cậu đã có thể cảm giác được Kim Chung Nhân thực sự yêu quý và quan tâm đến mình nhiều đến mức nào.
Vậy thì cái ánh mắt thấp thỏm bất an kia rốt cuộc có ý tứ gì?
Đúng đúng đúng, chính cái ánh mắt hiện tại! Vụng trộm liếc đến lại vụng trộm thu trở về!
Kim Chung Nhân, cậu rốt cuộc trong đầu đang suy nghĩ gì vậy?
Bạch Hiền bất ngờ quay người lại, khiến Chung Nhân đang yên lặng đi theo phía sau không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn đối diện cùng Bạch Hiền.
Sau đó.. Kim Chung Nhân bắt đầu đỏ mặt.
Bạch Hiền cảm giác mình thật sự là muốn mù, rõ ràng Kim Chung Nhân từ sau buổi tiệc sinh nhật liền cư xử vô cùng khó hiểu…
Chẳng lẽ là do mình ngủ mơ lảm nhảm chuyện gì đó không nên nói sao? Nhưng rõ ràng Xán Liệt nói mình không có tật nói mê mà…
“Chung Nhân.” Bạch Hiền nghĩ nghĩ, cuối cùng mạnh mẽ đem hai tay đặt lên vai Kim Chung Nhân, biểu tình nghiêm túc mà lạnh lùng, “Nói thật đi, em đã làm chuyện gì có lỗi với ca ca phải không? Là lại cùng Nai con ca đi ăn cơm, hay là em lại để Thế Huân lên giường ngủ lúc đứa nhỏ trốn nhà đi chơi?”
Bạch Hiền chỉ xem vẻ mặt là đã biết cậu ta đang nghĩ gì, lông mi nhíu một chút đưa tay nắm lấy cổ áo Chung Nhân khiến cho đối phương cúi gập thắt lưng, sau đó qua loa kề môi hôn một cái.
Nhưng bởi vì động tác quá vội vàng, khiến cho mũi của hai người đập mạnh vào nhau, đau đến mức Bạch Hiền phải vội buông tay, nước mắt chảy ràn rụa, chỉ có thể ôm cái mũi gào khóc thảm thiết.
Kim Chung Nhân vốn bị Bạch Hiền thình lình tiến sát biến thành bộ mặt biểu tình không khống chế được, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Hiền bị như vậy liền vội vàng đưa tay tới giúp cậu xoa cái mũi.
Bạch Hiền cảm thấy bực mình, sống chết không chịu cho Chung Nhân lại gần.
Nhìn người kia đột nhiên giận dỗi, Kim Chung Nhân hận không thể đem tiểu động vật đặt lên tay vuốt ve, cũng không để ý Bạch Hiền có bài xích hay không, liền đưa tay tới ôm gọn người ta vào trong ngực.
Bạch Hiền nghĩ rằng: Người ta đã chủ động như thế cậu còn muốn nói gì nữa? Dường như cho dù chúng ta cùng một chỗ, tất cả đều là mình chủ động. Cậu ta rối loạn đến mức nào thì cũng phải có giới hạn chứ?
Vừa rồi tự nhiên lại chủ động đi hôn Kim Chung Nhân, mình thật sự là rất ngốc a. Bạch Hiền càng nghĩ càng ảo não, càng nghĩ càng sầu khổ, lặng lẽ lấy tay bụm mặt.
Kim Chung Nhân đem tay Bạch Hiền gỡ ra liền thấy được bộ dạng uất ức xấu hổ của đối phương, bản thân vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tuyết kia lên, nhìn chăm chú cái miệng xinh đẹp một lúc lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí cúi người xuống.
Bạch Hiền sống chết đẩy Chung Nhân ra nhưng không có tác dụng, miệng nức nở vài câu không thành tiếng, trong đầu nhịn không được gào lên căm phẫn: “Nụ hôn đầu của mình tại sao lại phát sinh ở trong buồng điện thoại? A a! Bạch Hiền này làm sao mà chịu nổi!”
Bạch Hiền à, nụ hôn đầu tiên của cậu từ lúc ở nhà Kim Chung Nhân kỳ thực đã không còn rồi…