[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 55 : Khi đó anh còn chưa thuộc về em
Ngày đăng: 00:57 22/04/20
Nhận được tin vô địch cuộc thi vũ đạo toàn quốc, Kim Tuấn Miên kích động trực tiếp vọt vào phòng học của Bạch Hiền, Xán Liệt cùng Khánh Thù, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài cúi đầu xin lỗi thầy giáo trên bục giảng.
So với Kim Tuấn Miên thì Độ Khánh Thù còn càng phấn khích hơn, tâm trạng vui sướng giống như trúng số độc đắc, suốt cả một ngày miệng cũng chưa khép lại được, kết quả bị Phác Xán Liệt ghét bỏ.
Lớp của Kim Chung Nhân tan học trước, cho nên theo thường lệ đứng trước cửa phòng học chờ Bạch Hiền, do đó cũng như mọi ngày hấp dẫn sự chú ý của cả lớp.
—
Thời tiết tuy rằng đã hơi ấm lên một chút, nhưng thực ra vẫn còn khá lạnh. Kim Chung Nhân không biết tại sao không có mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một áo sơmi dài tay phối hợp quần dài màu đen, khoác cặp sách dựa vào lan can, nổi bật lên thân hình cao ngất.
“Tuy rằng mình đã nói rất nhiều lần, nhưng dù sao vẫn muốn lặp lại lần nữa..Tiểu tử Kim Chung Nhân này mới lên lớp mười mà dáng người cứ như vậy, thật là không khoa học nha!”
Phác Xán Liệt ở giữa các nữ sinh xôn xao, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Độ Khánh Thù ghé tai nói.
Độ Khánh Thù nhìn nhìn cái thân hình chân dài vai rộng thắt lưng hẹp kia, gật đầu nhất trí, sau đó liếc về phía Bạch Hiền.
Bạch Hiền vốn đang gục xuống bàn ngáp một cái, đột nhiên cảm giác phía sau có người nhìn mình, liền uốn éo mặt nhăn mũi lại: “Sao vậy?”
Phác Xán Liệt hất hất đầu về phía cửa sổ.
Bạch Hiền nhìn thoáng ra bên ngoài. Kim Chung Nhân cũng đang nhìn vào trong, bắt gặp ánh mắt Bạch Hiền khóe miệng lập tức nhếch lên lộ ra nụ cười, gương mặt nguyên bản không chút thay đổi trong nháy mắt sáng bừng lên.
Bạch Hiền hướng về phía đứa nhỏ chép miệng, cau mày thì thào tự nói: “Sao lại mặc ít như thế? Áo khoác thế nào cũng không mặc?”
Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù vốn đang định nói: “Ăn mặc ít như vậy thực sự cũng bắt mắt nha”, câu nói mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp thốt ra nhưng vì lời của Bạch Hiền mà liền mặc cảm…Tình cảm thì ra đều không thể xếp cùng một cấp độ. Nhìn Bạch Hiền kìa, đúng là dư thừa quan tâm.
Kim Chung Nhân lại như là nhớ ra những chuyện khác, tiếp tục bổ sung nói: “Còn có, lúc mới vào học lớp mười, thời điểm tham gia câu lạc bộ văn nghệ, Bạch Hiền ca phụ trách phỏng vấn, khi ấy em ngồi cách Khánh Thù ca Xán Liệt ca và anh một cái bàn…”
“Ừ?” Bạch Hiền mơ hồ có chút ấn tượng. Hôm đó tâm tình của mình rất tốt, cùng Phác Xán Liệt bọn họ đùa giỡn thật lâu.
“Lúc đó em nhìn thấy Bạch Hiền ca đang uống nước, đột nhiên lại muốn biến thành cái bình nước kia..”
Lời nói chân thành thẳng thắn của Kim Chung Nhân khiến Bạch Hiền có điểm ngượng ngùng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “A…, vậy sao em không ước biến thành thỏi son dưỡng môi? Hoặc là cái đũa anh hay dùng..?”
Kim Chung Nhân mặc kệ người kia, vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Ừm… Còn có lần đó, trong thời gian ở kí túc xa, Tuấn Miên ca đứng giữa hai người chúng ta. Lúc anh ấy nói chuyện em vẫn đang cố nhìn anh, nhưng mà anh có vẻ chẳng bao giờ để ý…”
Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ rồi kéo chặt một chút cái áo khoác trên người, nhẹ giọng nói: “Khi đó.. Bạch Hiền ca còn chưa thuộc về em.”
—
Bạch Hiền trong lòng nghĩ: Sao tự nhiên lại nói mấy lời sến súa như vậy? Là muốn nói cho mình hiểu rõ tình cảm thầm mến trước đây sao?
Mình rốt cuộc nên phản ứng thế nào cho thích hợp đây? Nhưng dường như suy nghĩ của Bạch Hiền vĩnh viễn không theo kịp động tác, trước khi kịp phản ứng gì thì bản thân đã chìa tay ra ôm chặt bả vai Kim Chung Nhân.
“Bạch Hiền ca của em… sẽ không thuộc về bất kì ai khác…”
Chợt thấy vẻ mặt Kim Chung Nhân nháy mắt trở nên có điểm xót xa, Bạch Hiền thở dài một hơi, cọ nhẹ hai gò má vào cằm đứa nhỏ, lại đưa tay xuống ở trên lưng Chung Nhân nhéo một cái: “Cho nên hãy cảm thấy may mắn đi Chung Nhân. Vì em thích anh nhiều như vậy, vậy hiện tại anh thuộc về em là tốt rồi.”