[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 6 : Kim Tuấn Miên là hội trưởng văn nghệ quân chủ độc tài chuyên chế

Ngày đăng: 00:57 22/04/20


Lộc Hàm chính thức bị Ngô Thế Huân quấn lấy, bởi vì theo tin nhắn không rõ ràng người này gửi đến, hình như nhóc con Ngô Thế Huân cứ không có việc gì làm là lại chạy sang bên khu đại học, nên Lộc Hàm muốn trốn cũng không được, đành phải mang theo cái đuôi nhỏ này đi khắp nơi.



Ngô Diệc Phàm học cùng trường với Lộc Hàm cũng gửi tin nhắn cho Bạch Hiền và Xán Liệt, nói Lộc Hàm lần này xem như bị dính đến sít sao. Ngữ khí Diệc Phàm có hơi lo lắng, nhưng Bạch Hiền thì lại cười sung sướng khi thấy người gặp hoạ.



Chẳng những không cần mời khách ăn cơm, hơn nữa Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân ở trong mắt cậu chính là tai hoạ, hai người này tai hoạ nếu tự sinh tự tiêu thì quả là điều tốt.



Kim Tuấn Miên tuyên bố muốn tiến hành tập luyện cho buổi diễn văn nghệ của trường. Biện Bạch Hiền ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, nhưng vẫn bị giật mình bởi Phác Xán Liệt đang nhảy chồm chồm như gà chọi, nhe răng trợn mắt vung cánh tay dài tựa cối xay gió.



“Em muốn chơi trống và rap Tuấn Miên ca! Em muốn chơi trống và rap Tuấn Miên ca! Em muốn chơi trống và rap Tuấn Miên ca! Em muốn chơi trống và rap Tuấn Miên ca! Em muốn chơi trống và rap Tuấn Miên ca! Em muốn…”



Bạch Hiền và Khánh Thù liếc nhau, kéo Phác Xán Liệt vẫn đang gào như cái máy hát hỏng xuống phía sau, ăn ý bịt miệng cậu ta lại. Chờ Xán Liệt cuối cùng cũng ngoan ngoãn chịu im lặng, Bạch Hiền mới nhìn xung quanh, vừa vặn chạm được ánh mắt Kim Chung Nhân.



Người kia nhanh chóng khép hờ mắt lạnh nhạt.



Bạch Hiền chưa kịp nghĩ nhiều về hàm nghĩa cái nhìn kia thì Kim Tuấn Miên đã cầm trên tay danh sách tiết mục bắt đầu phân công nhiệm vụ.



“Bạch Hiền, Chung Nhân…”



Bạch Hiền bất ngờ không phòng ngự bị gọi tên, giương mắt lên kinh ngạc nhìn Kim Tuấn Miên, không hiểu nổi mình và Kim Chung Nhân có liên quan gì, một người nhảy một người hát, chẳng lẽ có thể ghép thành tiết mục biểu diễn sao?



“Bạch Hiền, bài “Baby don’t cry” sở trường của em rất thích hợp với một điệu nhảy gần đây Chung Nhân tập luyện, như vậy, tạm thời quyết định em sẽ hát, Chung Nhân nhảy phụ hoạ”
“Như thế nào?”



Kim Chung Nhân há miệng thở dốc rồi nói: “Số điện thoại của Bạch Hiền ca là gì?”



Độ Khánh Thù ở bên cạnh đột nhiên cười phá lên. Bạch Hiền, Chung Nhân và cả Xán Liệt đang hào hứng hóng hớt cuộc nói chuyện, đều quay sang nhìn cậu ta.



Độ Khánh Thù trong lòng nghĩ sao cảnh này thấy quen quen a. Ngày hôm qua mình ở nhà giết thời gian xem một bộ phim tình cảm có cảnh nam chính ngượng ngùng xin số điện thoại đối phương. Kim Chung Nhân này thế nào mà bộ dạng lại sống động y như thật vậy. Nhưng thế này là không khoa học a, các người tại sao lại có thể công khai diễn phim thần tượng trước bàn dân thiên hạ vậy?



“Độ Độ làm sao đấy?” Bạch Hiền vung tay một hồi trước mặt Độ Độ đang ngơ ngẩn như lạc vào cõi thần tiên cũng không thấy phản ứng gì, đành phải hoang mang quay sang hỏi Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện.



Độ Khánh Thù lúc này cũng hồi thần lại, tóm lấy cái tay Bạch Hiền đang vung loạn xạ phía trước. Còn chưa kịp mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn chết chóc phóng đến, Độ Khánh Thù run lên, chớp mắt nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Chung Nhân.



A… Vừa rồi có phải mình tưởng tượng không? Hiện tại rõ ràng không biểu lộ gì nhưng ánh mắt vẫn còn khiến mình lạnh cả sống lưng là làm sao. Độ Khánh Thù còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Bạch Hiền đã cầm tay cậu lắc lắc: “Độ Độ, cậu đem số di động của mình đưa cho Chung Nhân đi, mình chẳng bao giờ nhớ được cái đó.”



Độ Khánh Thù chưa kịp phản ứng đã thốt ra: “Cậu nói cái số nào? Mới hay là cũ?”



“Số nào cũng được, dù sao mình cũng đều dùng đến.”



Bạch Hiền tuy nói thế nào cũng được nhưng Độ Khánh Thù lại không cho rằng như vậy, bởi vì sau khi cậu nói câu nói đáng hối hận kia xong, Kim Chung Nhân đã dùng ánh mắt áp bức Khánh Thù nộp cả hai số điện thoại của Bạch Hiền ra.