[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 62 : Kim Chung Đại và Kim Mân Thạc đều là hảo lão sư

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Lúc này. trong văn phòng thầy chủ nhiệm là một bầu không khí quỷ dị tĩnh mịch.



Kim Chung Nhân cùng Bạch Hiền sóng vai đứng ở trước bàn làm việc. Phía sau cái bàn chính là Kim Mân Thạc- giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử trường học, đang ngồi ngay ngắn, biểu tình nghiêm túc mà lạnh nhạt nhìn hai người.



“Có gì muốn nói không?” Kim Mân Thạc khuôn mặt bánh bao trắng nõn bắt đầu chậm rãi mở miệng.



Bạch Hiền thật muốn nói gì đó, tỷ như thừa nhận sai lầm không nên ở nơi công cộng thân mật quá mức, nhưng là lại không biết vừa rồi hành vi của bọn họ đã bị thầy giáo thấy được bao nhiêu, cho nên cuối cùng quyết định sáng suốt bảo trì trầm mặc là tốt nhất.



“Không có gì muốn nói.”



Vốn Bạch Hiền đang định nhắc nhở Chung Nhân một tiếng, ai ngờ đối phương đã ở bên cạnh mình lạnh lùng mở miệng, làm cho cậu ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.



Vì thế Bạch Hiền nhanh chóng mà chuẩn xác đạp Kim Chung Nhân một cước, nhưng Kim Chung Nhân chỉ nhướn mày, rồi lại mờ mịt quay trở về.



Bạch Hiền cảm thấy cậu ta chính là tên đần độn, đành phải sầu khổ cố gắng giải thích: “Thưa thầy… Ý Chung Nhân không phải như vậy đâu. Xin thầy đừng hiểu lầm. Đứa nhỏ này không biết cách ăn nói. Bọn em.. ừm.. thực ra…quả thực cũng không có gì muốn nói ạ..”



—-



Trên thực tế, ai rơi vào tình huống này cũng sẽ chết không thừa nhận. Bạch Hiền cảm thấy tuy rằng trong nội quy trường học cũng không có rõ ràng viết ra quy dịnh “Học sinh không được phép yêu đương” gì đó, nhưng ngộ nhỡ thầy chủ nhiệm cao hứng lập ra điều lệ mới, thì tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tốt…



Kim Mân Thạc lập tức trừng mắt nhìn, Bạch Hiền chỉ kính cẩn cúi đầu.



“Giữa ban ngày ban mặt ở trong phòng học chàng chàng thiếp thiếp ấp ấp ôm ôm, hai người các cậu còn có thể càng kiêu ngạo sao!”



Kim Mân Thạc nghiêm túc đập bàn đầy căm phẫn, “Nơi này là trường học! Không phải là nhà mình! Hai người ở nhà muốn làm cái gì tôi cũng không để ý, nhưng mà các cậu coi đây là chuyện gì hả?”




Nhìn biểu tình dữ tợn của Kim Mân Thạc, Kim Chung Nhân vẫn duy trì trạng thái đờ đẫn, mặt không chút thay đổi, mà Bạch Hiền ở bên cạnh lại tựa hồ yên lặng suy tư trong chốc lát, cuối cùng nhếch miệng lộ ra nụ cười mang tiêu chuẩn Bạch Hiền.



“Kim Mân Thạc lão sư, thầy cùng Kim Chung Đại lão sư đều là những giáo viên rất tốt ạ.”



Kim Mân Thạc ngẩn ngơ, gương mặt bánh bao trắng noãn nháy mắt đỏ bừng lên, những lời vốn muốn nói ra khỏi miệng giờ một câu cũng không thốt lên được.



Kim Chung Nhân nhìn cái biểu tình kia, liền biết rất rõ ràng là đang nịnh nọt lại vô cùng đáng yêu khiến lòng mọi người đều phải hòa tan, tâm can đều mềm nhũn, sau đó lập tức kéo tay Bạch Hiền, lôi đối phương bước đi.



“Chậc chậc, bạn học Kim Chung Nhân thật cường đại ham muốn chiếm hữu a..” Mơ hồ nghe thấy truyền đến thanh âm Kim Chung Đại mang theo nụ cười, Bạch Hiền dừng bước đối với phía sau cười cười.



“Kim Chung Đại lão sư, thầy tốt nhất đừng nên giao du với Nghệ Hưng ca và Phàm ca nữa.. Bằng không thầy sẽ rất nhanh liền biến thành gian ác giống như bọn họ đấy.”



Kim Chung Đại á khẩu không trả lời được.



—-



Chờ hai người ra đến cửa văn phòng, Kim Chung Nhân quay người lại, giơ tay lên bắt đầu bẹo má Bạch Hiền.



“A hỗn đản! Vì sao nhéo mặt ta!” Bạch Hiền phẫn nộ.



Kim Chung Nhân xem nhẹ sự phản kháng của người kia, càng vần vò làn da mềm mại dưới những ngón tay, lộ ra nụ cười đắc ý mà thỏa mãn: “Kỳ thực vừa rồi em rất muốn nói.. Bạch Hiền ca, thật đáng yêu mà – – “



“A a đừng tưởng anh không dám đánh em nha!”