[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 65 : Vì người mình yêu, điên cuồng một lần có ngại gì

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


“Mình là một người nội tâm mạnh mẽ… Mình là một người nội tâm mạnh mẽ..”



Độ Khánh Thù nghe Bạch Hiền phía trước lẩm bẩm một mình liền đi tới gần nghe, kết quả là nghe thấy một câu nói lặp đi lặp lại như vậy, sau đó mở to hai mắt nhìn, hoang mang khó hiểu: “Bạch Hiền, cậu đang nói cái gì vậy?”



Bạch Hiền đột ngột quay người lại túm lấy cổ tay Độ Khánh Thù: “Mau nói cho mình biết! Mình là một người nội tâm mạnh mẽ! Mình cái gì đều có thể tiếp nhận, mình cái gì cũng có thể lạnh nhạt mà đối diện!”



Độ Khánh Thù lấy ánh mắt “Cậu điên rồi à?” trừng mắt nhìn Bạch Hiền.



“Mau nói với mình đi!” Bạch Hiền nắm cổ áo Khánh Thù dùng sức lay mạnh.



“Ân ân cậu là một người nội tâm mạnh mẽ, cậu cái gì đều có thể tiếp nhận cái gì cũng có thể lạnh nhạt đối mặt.”



Độ Khánh Thù vẻ mặt nhăn nhó vừa nói dứt lời muốn xoay người thì thấy Phác Xán Liệt nhẹ nhàng bước vào lớp.



—-



Bạch Hiền lập tức xông tới túm lấy vạt áo cậu ta: “Mình có phải người nội tâm mạnh mẽ không? Có phải không?”



Phác Xán Liệt chớp chớp mắt cười đến đặc biệt xán lạn: “Đương nhiên đương nhiên, cậu chịu được thằng nhóc con Kim Chung Nhân rối loạn kia còn có thể không mạnh mẽ sao? Có chuyện gì vậy? Tại sao muốn hỏi cái này?”



Bạch Hiền một lần nữa ngồi trở về.



“Kim Chung Nhân nói muốn nhảy lớp.”



Độ Khánh Thù đang uống nước liền phụt ra một ngụm, Phác Xán Liệt khựng lại.




Tuổi tác, vốn lúc đó vẫn nghỉ rằng chỉ là khó khăn giữa Nai con ca cùng Thế Huân. Nhưng hiện tại cuối cùng tuy chỉ thua kém một niên cấp, chúng ta vẫn phải đối mặt với nó.



Mà nếu không có được kết quả như mong đợi, anh biết phải an ủi nỗ lực không được đền đáp của em thế nào đây?



Chung Nhân, anh rốt cuộc cũng hiểu lời Lộc Hàm ca nói “tình cảm không cân xứng” là có ý gì. Chung Nhân, kỳ thực sớm nên nghĩ đến, đối mặt với tình cảm nồng nhiệt của em như vậy, anh cũng sẽ cảm thấy bất an.







“Nếu Chung Nhân đã quyết vậy, cứ để cậu ta thử một lần đi.” Thanh âm Phác Xán Liệt tựa hồ từ rất xa truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Hiền.



Bạch Hiền lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù.



“Ừ?”



“Thằng nhóc con Kim Chung Nhân kia, thoạt nhìn rối loạn lại yên tĩnh, nhưng thực ra lại có lòng kiên trì mà ít người thấy được.” Phác Xán Liệt nâng cằm lên nghĩ nghĩ, rồi thận trọng trả lời.



Bạch Hiền chớp chớp mắt, ý bảo cậu ta nói tiếp.



“Chung Nhân còn trẻ tuổi như thế, để cậu ta vì người trong lòng điên cuồng một lần ngại gì đâu? Cùng lắm là thất bại, chẳng phải cũng không đến mức như ngày tận thế sao?”



Xán Liệt vò vò mái tóc, “Huống hồ.. Bọn mình cũng nói rồi, đằng nào cậu cũng không ngăn cản được đâu.”



Bạch Hiền vốn đang cảm động, nghe được một câu cuối cùng cả người liền xù lông: “Phác Xán Liệt cậu là đồ ngốc à? Mình sao lại có thể tin tưởng cậu sẽ nói ra được mấy câu tử tế từ đầu đến cuối nhỉ?”