[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 72 : I wish I know how to quit you

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Thời điểm trả bài cho đợt thi thử môn vật lý lần trước.



“Mình lại được bảy mươi lăm điểm rồi. Tại sao bảy mươi lăm điểm lại cứ thích mình như vậy nhỉ?” Phác Xán Liệt từ phía sau hô to gọi nhỏ, giống như đạt được đến bảy mươi lăm điểm chính là một chuyện phi thường vinh quang.



“Bởi vì bộ dạng của ca rất hấp dẫn cái số bảy mươi lăm đấy.” Ngô Thế Huân lạnh lẽo châm chọc cậu ta.



“Á à! Ngô Thế Huân cậu đang châm chọc tôi đúng không? Thế cậu được bao nhiêu điểm?”



Ngô Thế Huân vung vẩy bài kiểm tra đạt bảy mươi sáu điểm trước mặt.



“Thì ra là cao hơn! Mình cư nhiên bị một tiểu đệ đệ đánh bại!” Phác Xán Liệt bất mãn đứng lên than thở.



—-



Bạch Hiền nhìn thoáng qua bài thi chín mươi hai điểm của mình. Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cuối cùng cũng tạm thời quên đi mà chuyển hướng sang Kim Chung Nhân.



Kim Chung Nhân cắn môi yên lặng nhìn Bạch Hiền, ý đồ đem bài thi lật lại nhét vào trong ngăn kéo, nhưng Bạch Hiền đã nhanh chóng đưa tay tới. Chung Nhân lại không thể cự tuyệt yêu cầu của Bạch Hiền, cho nên chần chừ khó xử không thôi.



Mãi đến khi Bạch Hiền đứng dậy đi qua đem bài thi của Chung Nhân từ trong ngăn kéo lôi ra, nhìn thoáng qua màu đỏ rực bên trên.



Ừ, kỳ thực cùng điểm Phác Xán Liệt cũng tương tự.



Chữ số giống nhau, nhưng là vừa vặn trái lại.



Năm mươi bảy điểm.



Bạch Hiền nhìn thoáng qua Chung Nhân. Kim Chung Nhân đã lấy tay đem cả khuôn mặt bưng kín lại để tránh cho Bạch Hiền thấy được biểu tình đau khổ của mình, giống như làm vậy có thể tránh bị Bạch Hiền trách mắng.



Quả nhiên, trong tất cả các môn ở cấp ba, nỗ lực học tập chăm chỉ đã giúp Kim Chung Nhân có thể bảo trì kết quả ít nhất là ngang bằng Phác Xán Liệt. Nhưng duy nhất chỉ có môn vật lý này, giống như là bị xui xẻo gì đó, vĩnh viễn đều không thể đạt tiêu chuẩn.
“A?”



“Anh không phải là người mạnh mẽ đến mức đủ cho người khác dựa vào, cũng càng không phải người hoàn hảo như em nghĩ.” Bạch Hiền chậm rãi nói, thanh âm ôn nhu nhưng thật bi thương, “Đối với quyết định nhảy lớp này, tuy rằng anh luôn luôn cố gắng thuyết phục em và chính bản thân mình, rằng chúng ta cần kiên trì, nhưng thật ra áp lực này chúng ta không cách nào tránh khỏi.”



Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Hiền.



“Em quyết định làm điều này là vì anh, vậy mà anh cái gì cũng đều không thể cho em. Chung Nhân, làm sao bây giờ? Thật ra anh cũng rất sợ… sợ em cứ nghĩ đến kết quả kia, sợ em bởi vậy cảm thấy áp lực.”



“Anh…”



“Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ đến Thế Huân…Em ấy thậm chí còn nhỏ hơn một lớp, thậm chí còn không có ai ở bên cạnh động viên. Em ấy làm tất cả cũng vì muốn khẳng định chính bản thân mình.”



Bạch Hiền vốn nghĩ bình tâm nói tiếp, nhưng không biết vì sao nước mắt cứ rơi xuống:



“Chung Nhân, anh thật sự sợ hãi, sợ hãi đến mức có đôi khi hận không thể thuyết phục em hoặc là thuyết phục bản thân mình, hãy từ bỏ đi, từ bỏ đoạn tình cảm này. Như vậy mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.”



—-



Nghe lời nói tuyệt vọng kia, Kim Chung Nhân cũng không có giống trong tưởng tượng nhảy dựng lên hay là phẫn nộ, mà ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt của Bạch Hiền, sau đó chậm rãi đứng lên.



“Bạch Hiền ca, em biết chúng ta sẽ còn phải mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng đối với em, điều khó khăn nhất trên thế giới này chính là phải buông tay anh.”



Chung Nhân chậm rãi ôm chặt Bạch Hiền, cảm giác đối phương ở trong lòng mình đang run nhè nhẹ, “Anh còn nhớ câu nói trong phim《 Brokeback mountain》mà chúng ta từng xem không? I wish I know how to quit you.”



“Bạch Hiền ca, em sẽ không bao giờ buông tay anh.”



“Vậy nên điều duy nhất em có thể làm bây giờ, chính là vượt qua khó khăn lớn nhất này. Còn với mọi trở ngại khác, em biết mình sẽ không bao giờ dao động nữa.”